"Alô, ông Thanh!"

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

28 năm qua, bất kể ngày đêm, lễ, Tết, hễ có cuộc gọi đến là ông Vương Văn Thanh tức tốc lên đường trợ giúp những nạn nhân bị tai nạn giao thông.

"Tôi là một người lính, từng vào sinh ra tử ở khắp các chiến trường. Tôi làm công việc này không phải để nhận được vàng, bạc hay những lời khen, mà chỉ muốn trả ơn cuộc đời" - ông Vương Văn Thanh (71 tuổi; số 30A, tổ 8, khu Chiến Thắng, thị trấn Xuân Mai, huyện Chương Mỹ, TP Hà Nội) tâm sự.

28 năm cứu nạn

Ông Thanh nói bây giờ có quá nhiều vụ tai nạn giao thông thảm khốc mà không phải nạn nhân nào cũng được phát hiện hoặc cấp cứu kịp thời. Nhẹ thì mất tay, chân, tổn thương ở vùng mặt. Nặng thì bị chấn thương sọ não hoặc chết ngay tức thì, không còn được gặp lại người thân. "Những cảnh tượng đó cứ đêm đêm trở về ám ảnh trong giấc ngủ tôi mãi, nên tôi quyết tâm phải làm một điều gì đó, cứu giúp những cuộc đời vượt qua ranh giới sống chết, đồng thời cũng giúp cho lòng mình thanh thản" - ông nói.

28 năm, ông Thanh đang cùng vợ và cháu gái làm một công việc đáng trân trọng là cứu thương những người bị nạn trên các tuyến quốc lộ. Bất kể ngày đêm, lễ, Tết, hễ có cuộc gọi đến là ông Thanh tức tốc lên đường trợ giúp những nạn nhân bị tai nạn giao thông.

Ông Thanh từng lái xe cứu thương, trực tiếp tham gia Đoàn 44, Đội Xung kích của Bộ Giao thông Vận tải. Cuộc đời người lái xe gắn với các tuyến đường dài, ông từng chứng kiến nhiều cảnh hãi hùng của chiến tranh. Nhất là những ngày cuối năm 1972, không quân Mỹ đưa "pháo đài bay B52" tập kích Hà Nội trong 12 ngày đêm. Cả khu phố Bạch Mai, Hà Nội bị bom đánh tan hoang. Những trận bom vừa dứt, ông Thanh cùng các đồng đội xông vào những khu nhà đổ nát, vừa tìm người vừa đưa nạn nhân đi cấp cứu.


 

Ông Vương Văn Thanh
Ông Vương Văn Thanh



Đến năm 1990, ông xin nghỉ hưu sớm vì lý do sức khỏe. Ông mua xe khách chạy tuyến Xuân Mai - Hà Đông (Hà Nội). Mấy chục năm làm nghề, đi khắp đó đây, ông nhìn lại cả thị trấn không có một xe cấp cứu. Vì vậy, năm 1994, ông quyết định đăng ký chuyển hẳn sang hoạt động cứu thương, phối hợp với các bệnh viện và lực lượng công an địa phương cùng cứu người bị nạn. Ông đã sắm 2 chiếc xe cứu thương, một chiếc dùng chở nạn nhân tử vong, một chiếc dùng chở người bị tai nạn tới các bệnh viện. Có người sau khi được cứu, họ quay lại cảm ơn, biếu chút quà; có người lặng lẽ quay đi không bao giờ trở lại.

"Tôi tiến hành sơ cấp cứu rồi chở họ đến bệnh viện, nhiều trường hợp tôi không biết họ là ai, làm nghề gì, có khi cũng không có cơ hội được gặp lại họ lần thứ hai trong đời. Hầu hết những người được tôi cứu sống là người có hoàn cảnh khó khăn nên dù họ có trả công, tôi cũng không lấy. Tôi cũng đã luống tuổi rồi, làm được gì cho cuộc đời thì làm" - ông Thanh cho biết.

Không dám đi đâu, lỡ có người cần lại không có mặt

Cả vạn ngày làm nghề, chẳng có đêm nào ông được ngủ yên, luôn là những chuyến đi bất ngờ. Nhưng trải qua 28 năm làm công việc cứu người, ông đã trở nên dạn dĩ với việc chở tử thi, giúp cơ quan chức năng "gom" từng bộ phận thi thể nạn nhân, khâm liệm tử tế. Đến bây giờ ông cũng không nhớ nổi mình đã chở bao nhiêu người đi cấp cứu, ông chỉ biết kể cả ngày lễ, Tết cũng đưa người tới bệnh viện, không tai nạn thì cũng ốm đau, bệnh tật. Có người còn lưu số điện thoại của ông, đề phòng trường hợp cần kíp. Thậm chí cả công an địa phương, khi phát hiện tai nạn, việc đầu tiên là họ sẽ gọi cho ông.

"Nhà tôi lúc nào cũng có người túc trực 24/24 giờ, sẵn sàng lái xe khi có người cần giúp đỡ. Tôi nghĩ, trong lúc khó khăn, họ cần đến mình, nên tôi không dám đi đâu, dù chỉ là một chuyến du lịch đầm ấm cùng gia đình" - ông Thanh tâm sự. Có hôm, 24 giờ, nhận cuộc gọi, cả gia đình phải thức dậy, lên đường đi ứng cứu.


 

 Ông Vương Văn Thanh bên chiếc xe cứu thương để đưa nạn nhân đi cấp cứu. Ảnh: VTV - MINH PHÚC
Ông Vương Văn Thanh bên chiếc xe cứu thương để đưa nạn nhân đi cấp cứu. Ảnh: VTV - MINH PHÚC


"Tôi thương ông nhà tôi lắm, có tuổi rồi mà phải làm công việc nặng nhọc. Ngày thường không nói làm gì nhưng vào ngày đông, mưa giông gió bấc, ông vẫn phải nằm túc trực bên thi thể nạn nhân. Lúc ấy, tôi chỉ biết động viên ông ấy vượt qua khó khăn, tiếp tục gắng sức vì cái việc hữu ích này thôi" - bà Nguyễn Lê Hằng, vợ ông, rưng rưng chia sẻ.

Còn rất nhiều chuyện đời ngang trái khiến ông day dứt, chán nản, bởi đã có những người nghi ngờ lòng tốt của ông, họ gọi ông là "ông điên", "xe điên". Ông mở chiếc ví cho chúng tôi xem những xấp giấy tờ tùy thân của các nạn nhân được ông cứu giúp trong suốt mấy chục năm qua. Có người sau khi bình phục quay lại cảm ơn, xin lại giấy tờ; có người nay đã mồ yên mả đẹp nhưng tất cả những giấy tờ đó đều được ông Thanh cất giữ cẩn thận.

"Đã mang lấy nghiệp vào thân rồi, tôi chỉ còn biết làm cho hết sức. Ai bị nạn ở đâu, tôi sẽ chở đến cơ sở y tế gần nhất chữa trị. Từ ngày làm nghề đến nay, tính sơ sơ cũng còn 3 nạn nhân chưa tìm thấy thân nhân, gia đình".

Ước mơ giản dị

Ông Thanh nhớ lại: "Hôm ấy, tại Khu Công nghiệp Phú Nghĩa (huyện Chương Mỹ, TP Hà Nội) có xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc. Nạn nhân là một thanh niên, quê dưới mạn Phú Minh, bỏ đi lang thang lên vùng này thì bị một chiếc xe tải cán chết trong đêm, phải mấy ngày sau mới phát hiện được. Thi thể của anh ta đã không còn nhận dạng được nữa".

Sau 3 ngày 3 đêm, không thấy gia đình nạn nhân đến nhận, ông đã cùng với lãnh đạo địa phương tìm nơi an nghỉ cho nạn nhân. "Người ta đi qua đi lại cứ nói ông bỏ quan tài ở đấy chứ sao phải ngồi canh cho khổ vậy, việc của nhà ông đâu mà ông lo làm gì cho mệt. Nhưng tôi nghĩ, mình đã giúp ai thì giúp đến cùng chứ giữa trời giá rét, vứt quan tài bên đường, nghĩ cũng tội. Sau đó tôi có nhờ người bạn ở Văn Điển xin được một khu đất, xây cho nạn nhân nấm mồ" - ông Thanh kể.

Vừa nhìn về chiếc xe cứu thương - phương tiện duy nhất trong các cuộc ứng cứu - ông vừa thở dài: "Bây giờ tôi cũng đã có tuổi, sau này không biết lấy ai là người kế nghiệp...".

Chợt từ trong nhà có tiếng một cô gái với gương mặt sáng sủa, dáng vẻ hoạt bát, giọng nói đầy khí khái: "Con sẽ là người kế nghiệp ông". Đó là em Vương Xuân Mai, cháu gái nuôi, được ông nhặt về trong một lần đi làm nhiệm vụ. Hằng ngày, ngoài việc đi học, Mai vẫn cùng ông Thanh rảo trên các giao lộ để cứu người. Mai bảo hồi đầu nhìn các thi thể đầy máu me, em sợ lắm. Nhưng sau khi nghe ông nói về ý nghĩa của công việc, em cũng bớt đi phần sợ hãi, giờ thì em đã thành thạo.

Dù nghề nguy hiểm nhưng chưa bao giờ trong ông Vương Văn Thanh bớt đi ngọn lửa nhiệt tình với nghiệp cứu giúp nạn nhân. Tự ông ghép cho mình trách nhiệm, phải giúp đỡ những cuộc đời khác, để không bao giờ còn gặp lại những cái chết thương tâm, như lời đã hứa. "Tôi trăn trở lắm, hiện nay hằng ngày, hằng giờ đều có các vụ tai nạn xảy ra mà không phải ai cũng được cứu giúp kịp thời. Giá mà bây giờ trên tuyến đường nào cũng có các trạm xe cứu thương hoặc xe cứu thương di động, sẵn sàng ứng cứu khi có sự cố thì tốt biết mấy. Tôi ước thế không biết có quá không, anh nhỉ?".

Quá nửa cuộc đời làm nghề, những cảnh tượng hãi hùng nhất không còn là điều ám ảnh ông Thanh nữa. Thế nhưng, ông vẫn phải đối mặt với nguy hiểm, có khi còn đánh đổi bằng tính mạng. Đó là những lần ông chở những nạn nhân bị HIV/AIDS, bị nghiện ma túy đá. Một lần, ông chở một nạn nhân bị “chết lâm sàng” trong một vụ ẩu đả. Trên đường đến bệnh viện, đột nhiên ông nghe tiếng nói: “Dừng xe lại, không tao cắt cổ mày bây giờ”, ông giật mình quay lại thì một lưỡi dao sắc lẹm đang kề cạnh cổ. Lúc ấy ông vừa cho xe đi chậm lại vừa nói: “Tôi thấy anh bị thương, tôi đưa anh đến bệnh viện cứu chữa, cớ gì mà anh đòi giết tôi”. Sau đó hắn ta nhảy xuống xe, tay vẫn lăm lăm con dao, đi mất hút vào trong các khu dân cư đông đúc. Ông bị một phen hú vía.


ĐƠN VỊ ĐỒNG HÀNH

 

 


Theo VŨ MINH PHÚC (NLĐO)

 

Có thể bạn quan tâm

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

(GLO)- Ở xã Chư A Thai (tỉnh Gia Lai), có một người đàn ông gắn bó cả cuộc đời với những “ký ức triệu năm” còn sót lại dưới lòng đất. Gần 25 năm qua, ông Rcom Sin đã lặng lẽ sưu tầm và trân trọng gìn giữ rất nhiều khối gỗ hóa thạch kết tinh của đất trời.

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

null