Quán cơm 2.000 đồng "bao no" giữa Sài Gòn

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Người Sài Gòn có một cách nói rất dân dã, người miền Bắc hay miền Trung mới đầu nghe sẽ không hiểu. Họ thích dùng từ “bao” để đảm bảo cho một điều gì đó. Ví dụ, chị bán trái cây luôn quảng cáo xoài bao ngọt. Người bán quần áo thì nói “đồ bao đổi trả”. Đến người làm nghề sửa ống nước cũng ưng nói “sửa xong rồi đó, bao xài nha”…

Người viết bài phải giải thích như vậy, để bạn đọc không còn thắc mắc về quán cơm “bao no” “bao nhân ái” giá 2.000 đồng giữa lòng Sài Gòn đắt đỏ nhưng hào hiệp này.

 

Khách nhận dĩa cơm 2.000 đồng với đầy đủ cơm và thức ăn, món tráng miệng.
Khách nhận dĩa cơm 2.000 đồng với đầy đủ cơm và thức ăn, món tráng miệng.

Từ những vị khách dép lê đến khách đặc biệt đều như nhau

Tuần trước, nguyên Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang cùng phu nhân đã tới quán cơm Nụ cười hay còn gọi là quán 2 ngàn (số 6 Cống Quỳnh, quận 1) để ăn trưa. Chủ quán cơm là ông Nguyễn Minh Lộc (Nam Đồng - nguyên Tổng Biên tập Báo Pháp Luật TP) vẫn “bắt” cả đoàn phải mua phiếu. 14 người, mỗi người 2.000, tổng cộng 28.000. Các vị khách đặc biệt vui vẻ mua phiếu, ăn xong lại vui vẻ ủng hộ quán tổng cộng 132 triệu đồng.

Quán cơm 2 ngàn là vậy. Từ một người lao động nghèo đến bất kỳ vị khách đặc biệt nào cũng thu 2.000 một suất ăn với đầy đủ cơm, canh, rau xào, trái cây tráng miệng. Ông Nam Đồng và ông Lê Văn Chính (Chủ tịch Hội đồng quản trị Cty truyền thông CK) - những người mở ra quán cơm này với mục đích giúp đỡ cho người có thu nhập thấp.

“Anh Chính và tui suy nghĩ thế này: Lấy nhiều tiền thì không có ý nghĩa phục vụ người thu nhập thấp được, mà không lấy tiền thì giống như là bố thí vậy, làm cho người ăn có cảm giác mặc cảm. Bởi vậy quán mới có giá 2.000, một số tiền để người ăn không có mặc cảm. Họ là khách hàng, họ bỏ tiền ra mua cơm và được phục vụ” - ông Nam Đồng nói.

10h, quán cơm bắt đầu có những vị khách đầu tiên. Họ trật tự xếp thành hai hàng. Trên tay mỗi người cầm sẵn những tờ tiền 2.000 đồng, có tờ cũ kỹ, nhàu nát. Họ đưa tiền, nhận phiếu, lấy khay cơm nhiều ngăn có đầy đủ những món ghi trong thực đơn.

Bà Thủy vừa gửi bao ve chai ngoài cửa rồi xếp hàng mua phiếu. Bà là vị khách lâu năm, đã ăn cơm ở quán suốt 5 năm qua. “Tui đi lượm ve chai vòng vòng. Lượm 2-3 ngày mới gom lại bán. Mỗi lần bán được tầm bảy tám chục. Có quán cơm hai ngàn này cũng đỡ lắm. Ở ngoài ăn rẻ nhất cũng phải mười lăm hai chục ngàn. Mỗi ngày tiết kiệm được mười mấy ngàn, gom gom lại cuối tháng trả tiền trọ”.

Ngồi chung bàn với bà Thủy, không ai nghĩ Thịnh là sinh viên năm 2 Trường Cao đẳng Cao Thắng bởi cậu thanh niên 20 tuổi vẫn mặc chiếc áo thể dục rất cũ của trường cấp 3 đến giảng đường. Nhà Thịnh ở quận 12. Mỗi ngày, cậu phải bắt 2 tuyến xe buýt và đi bộ 20 phút để đến trường. Hơn một năm qua, hôm nào phải học cả ngày, Thịnh đều ghé quán cơm hai ngàn để ăn trưa: “Em ăn cơm ở đây để dành tiền đi xe buýt đi học, đỡ xin má”.

Hơn 12 giờ, quán bắt đầu thưa khách, chị Gái trở thành một trong những vị khách cuối cùng tới đây ăn trưa. Hơn 1 tháng qua, trưa nào chị cũng là người ghé quán muộn nhất. Và lần nào, 3 người họ cũng chỉ mua 1 đĩa cơm hai ngàn: “Cơm thêm thoải mái mà. 3 mẹ con ăn 1 đĩa đủ no gồi (rồi - P.V)”.

Hàng ngày, chị Gái bế hai đứa nhỏ đi bán vé số ở quận nhất, quận 3 để kiếm sống. Đứa lớn 7 tuổi, đứa bé 4 tuổi. Theo lời chị Gái thì ngày nào “hên” thì bán được chín mấy tám chục ngàn. Dạo này mưa có bữa bán được có năm sáu chục. Ba “sắp nhỏ” thì làm phụ hồ. Vợ chồng cái con thuê trọ giá 600.000 đồng/tháng. “Người ta chỉ tui, biểu đến đây ăn cơm cho ghẻ (rẻ). Mà công nhận, đỡ thiệt” - chị cười phới lới, giọng miền Tây đặc sệt.

 

Ông Nam Đồng - người gây dựng chuỗi quán cơm Nụ cười.
Ông Nam Đồng - người gây dựng chuỗi quán cơm Nụ cười.

Ông Nam Đồng ước tính, những vị khách mang dép lê này, khoảng 30% số khách là người lượm ve chai, 30% là người bán vé số, 25% học sinh sinh viên, số còn lại là khách vãng lai đủ thành phần, bán hàng rong và người nuôi bệnh ở các tỉnh.

“Xin ủng hộ chai nước tương có được không?”

“Trách nhiệm xã hội và tấm lòng của người Sài Gòn như cái mạch ngầm, mình làm sao khơi thông nó bằng tấm lòng, bằng sự tin tưởng, bằng ý nghĩa xã hội thì cái mạch đó nó chảy hoài, chảy miết”. Ông Nam Đồng nói như thế về quán cơm 2 ngàn. Quán ấy bây giờ đã thành chuỗi, 6 tiệm bán cơm với giá 2.000 đồng.

Giá mỗi đĩa cơm là 2.000. Tuy nhiên, chi phí cho suất ăn trung bình 20.000 đồng. Như vậy, mỗi đĩa cơm, quỹ phải “bù” 18.000 đồng. Mỗi quán phục vụ tầm 300-500 đĩa cơm mỗi ngày. Có thể tính sơ sơ, để đủ chi phí bù cho 6 quán cơm Nụ cười là một số tiền lớn. Nhưng nhờ sự ủng hộ của những tấm lòng nhân ái, quỹ chưa bao giờ thiếu tiền trang trải. Mà theo lời ông Nam Đồng, những tấm lòng đó không chỉ đến từ người có điều kiện.

Một hôm, có vị khách ăn mặc sành điệu, mang giày bóng loáng đi xe SH tấp vô quán cơm 2 ngàn xếp hàng mua phiếu ăn. Nhiều người trong quán hơi “dị ứng” với hình ảnh đó. Thế nhưng, không như họ nghĩ, người khách này sau khi ăn xong thì xin phép đi vào bếp tham quan một vòng. Có lẽ, anh coi thử xem quán có như lời đồn, báo chí nói hay không. Xong, đi ra cửa, anh vui vẻ đóng góp 2 triệu đồng.

Một người phụ nữ là khách quen của quán nhiều năm. Một hôm ăn cơm xong, cô đã cầm 23.000 đồng đi ra tiệm tạp hóa mua một chai nước tương. Với thái độ trân trọng, cô hỏi ông Nam Đồng: “Cho tui xin ủng hộ chai nước tương có được không?”. Tất nhiên là được. Cô nói mình là người giúp việc theo giờ. Mỗi giờ 30.000 đồng. Ngày nào cô cũng đi xe buýt qua quận 7 giúp việc từ 10-12 giờ rồi về quán ăn cơm.

Ở đây, không ít những tấm lòng như thế. Như những em học sinh được cha mẹ cho 20.000 đồng ăn trưa. Các em cùng nhau tới quán ăn, mua phiếu 2.000 đồng, còn dư 18.000 cũng rụt rè đến… xin ủng hộ cho quán. Kể những chuyện này, ông Nam Đồng rơm rớm nước mắt.

Xin đóng góp một tấm lòng

“Nếu không có tiền thì đóng góp tấm lòng” - Công Hiển - một tình nguyện viên tự nhận “làm cái gì cũng được” gắn bó với quán cơm Nụ cười hơn 1 tháng qua - chia sẻ. Lúc mới vô làm thì anh được phân công lau khay, rồi biết chút chút thì được cho xới cơm, phụ bốc vác, vận chuyển gạo vô kho, lấy cơm thêm cho khách, dọn khay... Hiển là du học sinh ngành bác sĩ đa khoa ở Hungary. Nghỉ hè, về Việt Nam chơi, anh nghe nói về quán cơm ý nghĩa quá nên xin vô phụ quán.

 

Ba mẹ con chị Gái đến ăn cơm sau khi đi bán vé số về.
Ba mẹ con chị Gái đến ăn cơm sau khi đi bán vé số về.

Hàng ngày, để duy trì hoạt động, quán cần 8 tình nguyện viên. Người gọt rau củ, người lau khay, đầu bếp, phụ xếp cơm… Trong số họ, chỉ 1-2 người nhận lương. Mà lương cũng chỉ 3 triệu - một số tiền đủ cho chi phí xe cộ, đi lại.

Gắn bó với quán từ những ngày đầu tiên, chị Hoàng Tâm làm công việc này không vì tiền. “Vì làm toàn thời gian ở đây, lại là đầu bếp chính nên tui nhận 3 triệu. Nhận để mình có thêm trách nhiệm với chính công việc này. Đó là lý do, 5 năm qua, ngày nào tui cũng tới quán làm việc cả”.

Nhiều người nước ngoài cũng tìm đến chuỗi quán cơm Nụ cười để xin làm tình nguyện viên. “1 tháng, 2 tháng hay bao lâu đi chăng nữa, họ đều rất nghiêm túc và chu đáo” - ông Nam Đồng kể. Quán từng có một tình nguyện viên người Mỹ. Mọi người gọi là John. Ông là Giám đốc một Công ty bưu điện ở bang California. Năm nào, ông dành 2 tháng để về đây phục vụ. Ngày nào, ông cũng đeo tạp dề có túi rất to đằng trước rồi bỏ một đống kẹo đủ loại. Con nít vô quán ăn, ông phát cho cục kẹo.

Chính sự nghiêm túc và chu đáo của những người “xin đóng góp một tấm lòng” mà khách đến đây đều cảm thấy yên tâm. Ở Sài Gòn đắt đỏ, 2.000 vốn chẳng đủ để mua vé xe buýt, cũng chẳng đủ tiền giữ xe… Nhưng 2.000 mua được một bữa cơm đủ dinh dưỡng và đầy sự trân trọng.

Đúng như ông Nam Đồng nói, những thực khách của quán, dù là ai, trên gương mặt họ không hề có biểu hiện của sự mặc cảm. Họ đường hoàng đến ăn, đường hoàng ra về, nhường chỗ cho người tới sau. Số tiền tiết kiệm được nhờ ăn cơm ở đây không nhiều, nhưng gom lại chắc cũng đủ để thêm thắt gửi về quê cho con, đóng tiền học, trả tiền trọ hay cũng có thể là… để giúp đỡ người khác.

Khương Quỳnh/laodong

Có thể bạn quan tâm

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn (view) đắt giá nhất của người Rục ở bản Ka Ai, xã Dân Hóa, bản Mò O Ồ Ồ, xã Thượng Hóa (Quảng Bình, nay là tỉnh Quảng Trị), đó là ngôi nhà có mặt tiền bao quát đồng lúa.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

null