Niềm vui giản dị

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Ai chị cũng nói, bán chè cho vui. Tin được hông? Tin chết liền. Bán chè làm gì cho cực? Trời nắng nôi. Bưng cái xô đá ra không cũng thấy mệt rồi. Ngồi bán nhọc, mồ hôi chảy từng đường mướt cả lưng. Còn bàn tay không khi nào ngơi nghỉ.



Bán chè ư, một ly chè ngồi ăn ngay tại chỗ hay một bịch chè đem về. Cái nào cũng vui và cái nào cũng hay. Chị không ngớt việc từ loay hoay sang bên này lấy cái bịch, quay sang bên kia đổ đá vào, cái việc đổ đá vào mới cực. Đá người ta đem tới là đá lớn, đá đổ vô bịch chè là đá li ti, khi người ta chưa làm sẵn đá viên thì chị phải đập đá. Đưa đá lên bàn tay rồi đập cho nhỏ ra, vừa đủ để bỏ vô ly, vô bịch. Tê hết cả tay. Có vài đứa nhóc thấy lạ lạ rồi xin làm thử, kết cục tê tay quá đứa nào đứa nấy cũng đều rụt cổ, so vai. Bàn tay chị lạnh ngắt suốt. Bỏ đá vào ly có chè, đảo tay múc ngay một muỗng nước dừa trắng trong quyện lại với nhau, thơm ngon đã đời. Ai mua đem về thì chị rút cái bịch ra bắt đầu đổ chè vào trong. Cứ thả cái muỗng xuống nồi này là cầm cái muỗng ở nồi khác lên. Liên tay liên chân, có nghỉ được phút giây nào đâu. Rồi vòng một vòng tay thiệt điệu nghệ, thắt dây thun cột miệng bịch lại. Đưa cho khách, rồi thối tiền, tay lần trong xấp tiền lẻ để sẵn. Bán đâu đó, trông khách vắng rồi bắt đầu rửa ly. Rửa ly ngay tại chỗ. Chị đem sẵn hai thùng nước. Một thùng rửa ly chè dơ, một thùng tráng lại, rồi lau lại bằng khăn cho ráo nước.

Từ chiều hôm trước chị đã lục đục nấu đậu, rồi lột đậu. Hết chuẩn bị các loại đậu rồi tới làm nước dừa, cạo dừa ra từ quả dừa khô, rồi xay, rồi nấu rồi lọc lấy nước cốt. Đêm hôm phải vo viên cục bột làm chè ỉ. Sáng sớm dậy nấu cho xong nồi chè rồi gánh lên vai bưng ra chợ bán. Gánh cũng năm lần bảy lượt vì nhiều nồi quá, mà cũng chẳng có ai phụ. Nếu có bé Út thì nó cũng chỉ ra phụ bán chè và rửa ly được thôi chứ nó cũng chẳng làm việc nặng được. Bé Út thương mẹ lắm, thường đi học xong là nó ra ngay chỗ chị, ăn ngay ly chè và bán chè. Hai mẹ con cứ gồng gồng gánh gánh, buôn buôn, bán bán.

Ly chè đổ đá vào nghe lẻng kẻng. Ly chè sắc màu, thơm thơm. Đỡ đói lòng ban trưa và đỡ khát khi nắng cháy. Chè đậu đen, đậu xanh đánh, chè nước, chè ỉ. Đám nhóc bu quanh chị vào những giờ tan tầm. Mùa càng nắng càng nóng càng muốn chuẩn bị nhiều loại chè để bán, đắt khách cực kỳ, mùa mưa thì ấm áp, ăn chè chẳng cần đá, từng muỗng chè tan ngọt vào tim. Thấy thế thôi mà chị bận tối mắt tối mũi, hết năm này qua tháng nọ. Chị bán chè rất rẻ. Hai ngàn một bịch. Sau này có tăng cũng chẳng bao nhiêu. Ba ngàn. Bán cứ dích từng muỗng chè một. Rồi bỏ gọn vào bịch. Mấy nhóc ngồi túm tụm quanh ba bốn nồi chè và cả những bà, những mẹ đi chợ cũng đứng đấy. Hỏi sao mà bà bán chè mãi không chịu tăng giá, ngoài kia cũng đã mười mấy ngàn một ly rồi. Chị cứ cười cười, con bé nó thiếu tiền lặt vặt mua cái balô, mua mũ nón, thêm cái áo khác màu thôi chị ơi. Còn lại bán cho vui.


 

 Minh họa: HOÀNG ĐẶNG
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG



Cho vui. Thời buổi bây giờ mà cho vui nghĩa là sao. Nghĩa là lời chút chút thôi, phần tiền. Còn lời cái niềm vui của tụi nhỏ. Niềm vui những người thích ăn chè và niềm vui của những người mê ăn ngọt. Vậy đó. Nói vậy mà để theo đuổi niềm vui đâu phải dễ. Trời nắng nóng nhễ nhại. Việc thức khuya dậy sớm thì khỏi phải nói. Cực nhất là những hôm bán ế. Bán phải hết chứ không hết là khổ. Phải bỏ bịch từng cái một rồi đi rao bán. Cái xe đạp nhỏ để một góc bấy giờ bắt đầu có tác dụng. Bỏ vội mấy bịch chè rồi bé Út chạy hết một vòng xóm là xong, là bán hết. Ai cũng muốn mua ủng hộ, không ăn liền thì bỏ vô tủ lạnh để đó, có một bịch chè ba ngàn, đáng là bao. Con nhỏ đạp xe thấy thương.

Chị chỉ cần mấy đồng lời để mua cho con bé cái balô nhỏ, hết cái balô tới cái áo, hết cái áo tới đôi dép, hết đôi dép... Cứ lần quần ba cái lý do như vậy, chị trả lời hết người này tới người nọ. Không dưng đang ở nhà bán tạp hóa, lời được bao nhiêu thì lời, chủ yếu lo con cái là chính, bây giờ lại ra thân buôn bán, mượn một chỗ trống gần chợ thế này. Ai cũng hỏi, có việc gì không, gia đình có làm sao không. Cũng chẳng có chi cả, chỉ là thêm chút việc, thêm chút vui, có đồng ra đồng vô mà thôi. Chị bán với tâm lý hoàn toàn thoải mái. Nhưng làm thêm gì không làm, lại bán chè?

Chị biết nấu chè từ hồi nhỏ khi gia đình làm ăn thất bát, mẹ chị phải gồng thêm nghề nấu chè vào mỗi buổi tối, bán xuyên đêm. Đấy cũng là lúc chị vừa lớn lên, vừa biết nhấm nháp vị ngọt tan ngay đầu lưỡi và cũng biết sự khó khổ của cuộc đời. Đâu chỉ là người bán chè, chị thấy mẹ đầu bù tóc rối suốt ngày suốt đêm. Hình ảnh người mẹ chải chuốt và tỉ mỉ giờ đây không còn nữa. Và cả cái nhìn của người đời. Chẳng mấy người quen ghé qua quán chè của mẹ đêm khuya và cũng chỉ có những người khách vãng lai đi làm khuya đói lòng, những cô cậu sinh viên ít tiền ăn món khác không đủ lót dạ. Từ ngày ấy, chị bắt đầu thấy đời xa cách và biết thương những niềm vui nhỏ lẻ, cũng không trông mong gì sự thấu hiểu của người đời. Chị bắt đầu quan tâm đến niềm vui trong gia đình. Khi gánh chè của mẹ khá lên cũng là lúc chị bắt đầu được mẹ sắm thêm áo mới, đôi giày mang dưới chân. Vậy là mẹ vẫn còn tỉ mỉ, vẫn còn lo lắng cho chị dù là ở dạng khác. Vậy là mừng rồi. Cái đầu con nít mới lớn bắt đầu hiểu ra cái câu mẹ hay nói mỗi khi thưa khách, khi nào mẹ còn sống thì mẹ không phải để con vất vả mà mưu sinh.

Bây giờ cũng vậy. Chị bán chè có cực nhưng kinh tế gia đình vốn ổn định chứ không như ngày xưa thời mẹ chị. Chỉ có điều đôi lúc chị cảm giác những mối quan hệ cứ như xa cách dần. Vài người bạn ngày xưa thường hẹn hò rủ rê cà phê sáng cà phê tối, nay chẳng thấy hỏi thăm, cũng chẳng ghé qua mà ngồi chơi, dẫu ăn một ly chè ở cái chốn xô bồ tấp nập người qua kẻ lại và đám học trò cứ nhào nhào xin thêm đá, xin thêm chè, xin thêm miếng nước cốt dừa. Lam đã đi ngang quán chè và không dừng lại. Cũng như mọi lần. Nếu Lam dừng lại, hẳn chị cũng sẽ múc cho Lam một ly chè thiệt đàng hoàng, và ngon, các loại. Phải thế chứ. Lam là người bạn rất thân của chị. Nhưng khi chị bắt đầu vô cái nghề này, Lam hoàn toàn không muốn ghé chân. Một người bạn trước kia thích ngồi cùng chị trong những chiều thư thả bên bãi biển, tóc bay bay, đi dạo bờ hồ những sáng rảnh rỗi không vướng bận. Lam thường giới thiệu chị với bạn bè, đây là bạn học cùng trường của mình, tốt nghiệp loại đó loại đó... Và từ lần duy nhất ghé thăm, khi ngồi trên ghế nhỏ, khi nhón tay lấy ly chè đơn giản rẻ tiền, hình như Lam có nói dạo này người ta bỏ nhiều đường hóa học vào chè, khi đứng lên, Lam nhìn lại một lượt quần áo, sợ dính chè vào, ai cũng biết chè đã dính khó chịu thế nào, phải thay bộ khác thôi. Từ đó Lam đã không còn ghé tới nữa và cũng không hỏi han. Chị cũng bận bán, bận nhớ, người năm bịch, người ba bịch, người bỏ đá, người không bỏ đá, người thích loại này, người thích loại kia.

Chị quên nói chuyện, quên luôn cái nhìn dè dặt của Lam và quên luôn cái chào nhanh gọn lẹ để bước chân nhanh ra khỏi một nơi nhao nhao như thế. Với Lam là khác, là một người bạn của Lam, chị cũng phải khác. Nhưng khác là khác thế nào. Nhiều khi cầm ly chè trên tay mà chị thấy đắng ngắt một vị nào xa lắc, có lẽ hôm đó chị quên bỏ đường.

Sau thời gian bán kha khá khách ở chợ, chị mang quán chè về nhà mình, trang trí thêm ít thứ, thêm ghế bàn nho nhỏ sơn xanh, quán mát, có mái che. Học trò cứ đi học xong là ghé qua. Vừa bán chè vừa nghe những chuyện phiếm của lũ nhỏ, vui ơi là vui, còn cái vui nào bằng. Ngoài phố có lẽ nhiều hơn những niềm vui khác. Những niềm vui ăn diện, ngồi đùa tán dóc quên ngày, quên tháng cao xa. Ở đây vui vừa vừa thôi với mấy nồi chè, với mồ hôi nhỏ giọt và còn thêm tí tiền lẻ. Mua cho con Út cái cặp, đôi dép cho năm học mới, chẳng phải là niềm vui lớn nhất rồi sao.

 

Truyện ngắn của NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG
(Dẫn nguồn NLĐO)

Có thể bạn quan tâm

Vở ca kịch bài chòi trò chơi của quỷ: Tôn vinh chiến sĩ công an, cảnh tỉnh kẻ lầm lạc

Vở ca kịch bài chòi trò chơi của quỷ: Tôn vinh chiến sĩ công an, cảnh tỉnh kẻ lầm lạc

(GLO)- Vở diễn Trò chơi của quỷ do Ðoàn ca kịch bài chòi Bình Ðịnh (thuộc Nhà hát Nghệ thuật truyền thống tỉnh Gia Lai) dàn dựng vừa giành huy chương đồng tại Liên hoan Nghệ thuật sân khấu chuyên nghiệp toàn quốc về “Hình tượng người chiến sĩ Công an nhân dân” lần thứ V-năm 2025.

"Núi trên đất bằng"

"Núi trên đất bằng"

(GLO)- Tiến sĩ Hà Thanh Vân đã nhận xét Tiểu thuyết "Núi trên đất bằng" của Võ Đình Duy là một tác phẩm văn chương đầu tay ra mắt năm 2025, đánh dấu bước chuyển đầy bất ngờ từ một kiến trúc sư trẻ sống ở Gia Lai sang hành trình kiến tạo thế giới văn chương.

NHÀ THƠ ĐÀO AN DUYÊN: Thiết tha giữ lại những xanh tươi cuộc đời

Nhà thơ Đào An Duyên: Thiết tha giữ lại những xanh tươi cuộc đời

(GLO)- Với nhà thơ Đào An Duyên, đọc và viết chính là hành trình nuôi chữ. Trong hành trình ấy, chị chọn một lối đi riêng, chắt chiu xúc cảm, gửi tiếng lòng vào từng con chữ với niềm mong giữ lại những xanh tươi cuộc đời, từ đó góp thêm một giọng thơ giàu hương sắc cho văn chương Gia Lai.

BẢO TỒN CÁC KỊCH BẢN TIÊU BIỂU CỦA HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH: Nên tìm hướng đi mới, phù hợp thực tế

Bảo tồn các kịch bản tiêu biểu của hát bội Bình Định: Nên tìm hướng đi mới, phù hợp thực tế

(GLO)- Hát bội Bình Định là một di sản văn hóa đặc sắc với nhiều vở tuồng kinh điển như: Sơn Hậu, Tam nữ đồ vương, Ngũ hổ Bình Tây, Hồ Nguyệt Cô hóa cáo (còn có tên khác là Chém cáo, Cổ miếu vãn ca) của Nguyễn Diêu, Trầm hương các, Diễn võ đình và Cổ thành… của Đào Tấn.

Nguyễn Nhật Ánh: Người làm vườn

Nguyễn Nhật Ánh: Người làm vườn

Tôi không phải một dịch giả chuyên nghiệp - mào đầu vậy hoàn toàn không phải để biện hộ cho những sơ suất, sai sót và thô lậu mà bất cứ ai khi chạm tay vào việc dịch nói riêng, việc chữ nghĩa nói chung, dẫu là tay thuận hay tay ngang, đều phải đối mặt và chịu trách nhiệm.

Khẳng định vị thế là cơ quan báo chí chủ lực

Khẳng định vị thế là cơ quan báo chí chủ lực

Để chào đón thời khắc đặc biệt của đất nước, của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam; thực hiện nhiệm vụ cao cả với vai trò, vị thế là cơ quan ngôn luận của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam; thực hiện nhiệm vụ mà người đứng đầu hệ thống Mặt trận đã tin tưởng giao phó; kể từ tháng 7.2025, Báo Đại đoàn kết ra mắt ấn phẩm Tinh hoa Việt bộ mới.
Đèo An Khê: Dấu ấn lịch sử

Đèo An Khê: Dấu ấn lịch sử

(GLO)- Nếu như Tây Bắc có “tứ đại danh đèo”: Mã Pí Lèng, Ô Quy Hồ, Pha Đin, Khau Phạ thì vùng duyên hải miền Trung lên đại ngàn Tây Nguyên cũng có “ngũ danh đèo”: An Khê, Phượng Hoàng, Khánh Lê, Ngoạn Mục, Violak.

default

Địa phận Phủ Hoài Nhơn được xác lập năm Hồng Đức thứ 2 (1471), là miền “viễn châu” khá rộng; sau hơn 550 năm, vùng đất rộng lớn lúc ban đầu được phân chia thành nhiều tỉnh thuộc Nam Trung bộ và Bắc Tây Nguyên. 
Pleiku, miền nhớ...

Pleiku, miền nhớ...

(GLO)- Nếu tính từ dấu mốc ký Nghị định Toàn quyền Đông Dương thành lập đại lý hành chính Pleiku thuộc tỉnh Kon Tum ngày 24-5-1925, Pleiku với ý nghĩa một địa danh cả về cách đọc và cách viết đã ra đời và tồn tại đến ngày nay đã được 100 năm.

Ðại ngàn nối liền những niềm vui

Ðại ngàn nối liền những niềm vui

Trong ngôi nhà sàn dưới chân núi ở làng K8, xã Vĩnh Sơn (huyện Vĩnh Thạnh), Nghệ nhân nhân dân Ðinh Chương nở nụ cười sảng khoái, hồ hởi nói: “Bà con trong làng đang trông chờ ngày 1.7.2025, để không chỉ núi liền núi, sông liền sông mà đồng bào Bana ở hai tỉnh trước đây sẽ về chung mái nhà tỉnh Gia Lai mới”.
Nhen tình yêu dân ca, bài chòi

Nhen tình yêu dân ca, bài chòi

Với ngọn lửa đam mê nghệ thuật truyền thống, vợ chồng Nghệ nhân Ưu tú Lý Thành Long đứng ra truyền dạy làn điệu dân ca, bài chòi cho nhiều học sinh tại Trường THCS Tam Quan (ở phường Tam Quan, TX Hoài Nhơn).

Cuộc thi thơ, truyện ngắn tỉnh Bình Ðịnh năm 2024 - 2025: Góp phần khơi dậy tiềm năng sáng tạo

Cuộc thi thơ, truyện ngắn tỉnh Bình Ðịnh năm 2024 - 2025: Góp phần khơi dậy tiềm năng sáng tạo

Triển khai trong thời gian chưa tròn 1 năm, Cuộc thi thơ, truyện ngắn tỉnh Bình Ðịnh năm 2024 - 2025 đã thu hút nhiều người yêu văn chương trong và ngoài tỉnh tham gia. Tác phẩm được gửi về không chỉ thể hiện sự đầu tư công phu về nội dung và hình thức, mà còn góp phần lan tỏa hình ảnh vùng đất Bình Ðịnh giàu bản sắc văn hóa, chiều sâu lịch sử.
Núi lửa Chư Đang Ya (huyện Chư Păh) đã đi vào thơ của tác giả Nguyễn Thanh Mừng. Ảnh: Phạm Quý

Cao nguyên trong thơ Nguyễn Thanh Mừng

(GLO)- Tên tuổi nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng gắn liền với các tập thơ “Rượu đắng”, “Ngàn xưa”, .... Viết không nhiều nhưng thơ ông lại có mặt trong hầu hết các tuyển tập danh tiếng thơ Việt Nam hiện đại. Mấy năm gần đây, ông dành tình thương mến với Tây Nguyên và viết nhiều về vùng đất này.

null