Những ngả rẽ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Buổi chiều đứng gió, không khí như đặc quánh lại trong buồng phổi. Gã ngồi ngó mông ra đường. Tầm này mọi khi đường phố đông nghẹt người, tiếng còi xe, tiếng nẹt pô ướp đầy hơi xăng. Cái mùi thị thành đó đã theo gã suốt những tháng năm đại học. Gã nhớ lại hình ảnh của chính mình. Gò lưng trên chiếc xe máy cà tàng chạy sô quanh các nhà hàng, quán ăn. Sô chiều, sô tối, sô khuya, tất cả để kiếm miếng ăn, trả tiền trọ, đóng học phí… Một tiếng nói khẽ khàng phía sau lưng cắt ngang dòng hồi ức của gã:

 


-  Chiều nay anh không rủ ai làm ván cờ tướng à?

- Ừ, ờ, nóng quá em. Mà chẳng bụng dạ nào để chơi cờ nữa…

Không ngoái lại gã cũng biết sau lưng mình là Phước. Cu nhóc đó vừa xin vào làm ở đây chừng hơn tháng. Bữa gặp đầu tiên, nhìn cái dạng ốm yếu, nhỏ thó của chàng tân sinh viên người miền Trung này gã đã định không nhận. Nhưng rồi, chợt thấy chính mình trong cái hình hài này cách đây mươi năm gã gật đầu. Làm mấy bữa gã thấy Phước được việc, trai quê có khác, chịu khó. Lúc nào cũng đến sớm, về muộn, công việc chính là chạy bàn nhưng có chút rảnh rỗi lại lăn xả vào dọn dẹp, chùi rửa. Gọi nhà hàng nhưng chỗ này chỉ như quán nhậu, toàn những món nhắm bình dân như lòng xào nghệ, cá nướng, óc lửa hồng… Dân nhậu cũng thành phần bình dân, đôi lúc có viên chức nhà nước nghèo lương thấp. Có tiếng gọi ơi ới của chị Hai đứng bếp:

- Phước ơi, bưng mấy cái chảo ra rửa giúp chị, rồi xếp luôn chén đũa vào kia cho gọn nha mậy!

Tiếng chị Hai nghe rặt âm giọng miền Tây. Tội nghiệp, công thù lao thấp nhưng chẳng bao giờ chị nề hà. Chị cũng như Phước nhưng gắn bó với quán của gã đã lâu, chừng hơn ba năm. Không chồng, có đứa con gái làm dâu xứ Đài, chị ở lại đây luôn. Nhiều lần gã thấy chị lén chùi nước mắt, chắc thương đứa con lưu lạc phương trời xa xôi. Ngày nào trên báo, trên mạng cũng đầy rẫy những cảnh đời làm dâu xứ xa bị người ta hành hạ.

Bóng râm trước sân ngả dài. Cầm chiếc ghế nhựa xích dần theo tàng cây đổ bóng, chú Thăng trông xe mặt buồn rười rượi. Giờ này thường khi đã có khách, lác đác nhưng cũng được một, hai bàn… Mấy hôm nay thì vắng hẳn, có lúc tối sập mới có người ghé. Một chiếc xe của y tế phường chậm rãi ngang qua trước mặt chú Thăng. Tiếng loa oặt đi trong nắng chiều: “Tin mới nhất của xi đi xi (CDC) thành phố, ngày hôm nay có thêm 3 ca cộng đồng… Mọi người lưu ý, hạn chế ra khỏi nhà… luôn luôn đeo khẩu trang nơi công cộng…”.

Năm ngoái thành phố cũng đã đi qua hai trận dịch cô vít. Mỗi lần có dịch gã lại xất bất xang bang. Sau trận dịch đầu, dù chủ cho thuê nhà giảm giá nhưng xem ra cũng khó cầm cự. Chỉ cần hai tuần cách ly, nhà hàng đóng cửa là gã lại phải móc hầu bao trong khi đồng vốn ngày càng cạn. Cuối năm, thanh toán tiền thuê nhà, gã tần ngần đưa xấp tiền cho chủ nhà.

- Thôi, dịch giã khó khăn, anh lấy nhiêu thôi… Chủ nhà vừa nói vừa tách đôi xấp tiền gửi lại cho gã phân nửa.

- Cám ơn bác, không giấu bác, cũng khó khăn thiệt. Em phải ráng.

- Tôi biết mà, thôi cầm cự đi, mai mốt hết dịch biết đâu… Chủ nhà buông lửng câu nói như động viên cả hai người chứ không riêng gì gã.

Rồi cũng phải tìm cách, cái khó ló cái cần làm. Lúc ổn ổn, nhà hàng có khách lai rai, tuy không lời lãi nhiều nhưng gã cũng có đồng ra đồng vào. Lúc cao trào dịch, nhiều nơi phong tỏa, cách ly thì gã duy trì phương thức bán mang về, bán từ xa. Chị Hai vẫn đứng bếp nấu theo yêu cầu, Phước rành công nghệ nên sử dụng phây-búc, za-lô tiếp thị hàng, chú Thăng thì chạy xe giao hàng đến tận nơi. Khách cũng nhiều loại, có người còn đặt luôn cả bia, đá lạnh mang tới nhà. Ơn trời, kinh doanh kiểu này cũng vất vả, nhiêu khê nhưng được cái mọi người vẫn còn có công ăn việc làm. Cũng vào dịp cuối năm ngoái, lúc nhận tiền công trước hôm tết, nhóc Phước, chị Hai, chú Thăng đều ngỏ ý chỉ nhận một nửa tiền công. Nhưng gã không chịu, gã bảo no đói có nhau, khi nào không gượng được nữa rồi tính…

Nắng chiều gần tắt. Đợt dịch này có vẻ căng hơn năm ngoái. Đọc báo xem đài nghe số ca tăng lên nơi này nơi kia, rồi biến thể này, biến thể nọ. Mới hôm qua chú Thăng trước khi về nhà trọ, nắm tay gã rưng rưng:

- Chú nghe quán xá sắp đóng cửa hết rồi, mai mốt không làm ở đây chú chẳng biết đi đâu.

- Chú yên tâm. Chắc không đến nổi. Mấy thành phố lớn mới nặng. Chỗ mình đây chưa có chi.

Thằng Phước biết gã khó khăn định nghỉ về quê tránh dịch. Nó nói nhưng gã không nghe, bảo thôi mày ở lại đi, từ từ rồi về. Nó ở lại một phần nghe lời gã, một phần thương chị Hai phải gánh cả những phần việc của đàn ông mà thường ngày nó vẫn phụ giúp. Có làm mới biết, như việc bê cái lò than nặng như núi, sẩy tay là bỏng như chơi. Chỉ có chị Hai âm thầm như cái bóng, hết lau góc này đến dọn góc kia. Có khi nhà bếp tối thui không thấy chị đâu, chỉ nghe tiếng động. Hỏi, chị bảo chị làm được, đừng bật điện làm chi, tốn kém.

Một tuần nữa trôi qua. Dịch đã lây lan vào cả bệnh viện, khu công nghiệp. Nhiều nơi phong tỏa, cách ly, người dân tuyệt đối tuân theo các chỉ thị về giãn cách. Quán của gã chuẩn bị đóng cửa. Mới nghe phong thanh, chị Hai bảo nhóc Phước:

- Thôi mình dọn dẹp đi là vừa. Dọn kỹ nghe mậy, đợt này chắc nghỉ lâu mới bán lại.

Thằng Phước cười cười bảo gã:

- Đợt này về quê học qua mạng, nghỉ dài dài. Anh coi như em chơi tết dài hơn chút đỉnh. Về quê lâu lâu biết đâu có bạn gái. Hết dịch em đem vào ra mắt anh.

Chú Thăng xếp mấy chiếc ghế nhựa vào góc kho, vừa dọn vừa nói không rõ nói với mình hay với gã:

- Không sao, nghỉ một thời gian thôi mà.

Gã chợt thấy cay nơi sống mũi. Đã từng chạy sô nhà hàng trước khi khởi nghiệp, gã hiểu cảm giác trống không khi mất việc làm mà vẫn phải đối mặt với cơm áo gạo tiền.

Gã là người cuối cùng rời khỏi quán. Cánh cửa đóng lại, khóa bấm tách. Chị Hai cúi mặt dưới vành nón:

- Chị về đây, về quê. Miền Tây rau củ không lo đói đâu cậu. Khi nào quán mở lại chị lên. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe.

Chú Thăng nhìn mông lung lên tàng cây, cố ra giọng mạnh mẽ:

- Quán mở lại nhớ dành cho chú một suất. Lương thấp cũng được. Nhớ nghen. Cho chú gởi lời thăm gia đình.

Chú Thăng chở chị Hai ra bến xe về miền Tây. Thằng Phước nhờ bạn đón đi cho kịp chuyến xe tốc hành về quê. Bóng ba người dần khuất trong buổi chiều đứng gió. Như những buổi chiều khác trong mùa dịch bệnh. Lần này thì gã khóc, khóc thật sự. Bỗng dưng gã muốn chạy theo từng người, chỉ để nói: “Nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau, chị Hai, chú Thăng, nhóc Phước… Lúc nào dịch bệnh tạm ổn, chúng ta lại cùng làm việc. Ở đời có nhiều thứ quý hơn tiền bạc…”.

Những giọt nước mắt như mặn hơn. Bóng ba người đã khuất hẳn. Trong một buổi chiều…

Theo PHẠM XUÂN HÙNG (QNO)

Có thể bạn quan tâm

Khẳng định vị thế là cơ quan báo chí chủ lực

Khẳng định vị thế là cơ quan báo chí chủ lực

Để chào đón thời khắc đặc biệt của đất nước, của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam; thực hiện nhiệm vụ cao cả với vai trò, vị thế là cơ quan ngôn luận của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam; thực hiện nhiệm vụ mà người đứng đầu hệ thống Mặt trận đã tin tưởng giao phó; kể từ tháng 7.2025, Báo Đại đoàn kết ra mắt ấn phẩm Tinh hoa Việt bộ mới.
Đèo An Khê: Dấu ấn lịch sử

Đèo An Khê: Dấu ấn lịch sử

(GLO)- Nếu như Tây Bắc có “tứ đại danh đèo”: Mã Pí Lèng, Ô Quy Hồ, Pha Đin, Khau Phạ thì vùng duyên hải miền Trung lên đại ngàn Tây Nguyên cũng có “ngũ danh đèo”: An Khê, Phượng Hoàng, Khánh Lê, Ngoạn Mục, Violak.

default

Địa phận Phủ Hoài Nhơn được xác lập năm Hồng Đức thứ 2 (1471), là miền “viễn châu” khá rộng; sau hơn 550 năm, vùng đất rộng lớn lúc ban đầu được phân chia thành nhiều tỉnh thuộc Nam Trung bộ và Bắc Tây Nguyên. 
Pleiku, miền nhớ...

Pleiku, miền nhớ...

(GLO)- Nếu tính từ dấu mốc ký Nghị định Toàn quyền Đông Dương thành lập đại lý hành chính Pleiku thuộc tỉnh Kon Tum ngày 24-5-1925, Pleiku với ý nghĩa một địa danh cả về cách đọc và cách viết đã ra đời và tồn tại đến ngày nay đã được 100 năm.

Ðại ngàn nối liền những niềm vui

Ðại ngàn nối liền những niềm vui

Trong ngôi nhà sàn dưới chân núi ở làng K8, xã Vĩnh Sơn (huyện Vĩnh Thạnh), Nghệ nhân nhân dân Ðinh Chương nở nụ cười sảng khoái, hồ hởi nói: “Bà con trong làng đang trông chờ ngày 1.7.2025, để không chỉ núi liền núi, sông liền sông mà đồng bào Bana ở hai tỉnh trước đây sẽ về chung mái nhà tỉnh Gia Lai mới”.
Tổng Bí thư Tô Lâm dự khai mạc Triển lãm “Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh - Cuộc đời và sự nghiệp”

Tổng Bí thư Tô Lâm dự khai mạc Triển lãm “Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh - Cuộc đời và sự nghiệp”

Nhân dịp kỷ niệm 110 năm ngày sinh Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh (1.7.1915 – 1.7.2025), sáng 29.6, tại Hà Nội, Văn phòng Trung ương Đảng tổ chức Triển lãm “Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh - Cuộc đời và sự nghiệp” nhằm tri ân những cống hiến to lớn của đồng chí Nguyễn Văn Linh đối với Đảng, đất nước và nhân dân. Tổng Bí thư Tô Lâm dự và cắt băng khai mạc Triển lãm.
Cuộc thi thơ, truyện ngắn tỉnh Bình Ðịnh năm 2024 - 2025: Góp phần khơi dậy tiềm năng sáng tạo

Cuộc thi thơ, truyện ngắn tỉnh Bình Ðịnh năm 2024 - 2025: Góp phần khơi dậy tiềm năng sáng tạo

Triển khai trong thời gian chưa tròn 1 năm, Cuộc thi thơ, truyện ngắn tỉnh Bình Ðịnh năm 2024 - 2025 đã thu hút nhiều người yêu văn chương trong và ngoài tỉnh tham gia. Tác phẩm được gửi về không chỉ thể hiện sự đầu tư công phu về nội dung và hình thức, mà còn góp phần lan tỏa hình ảnh vùng đất Bình Ðịnh giàu bản sắc văn hóa, chiều sâu lịch sử.
Núi lửa Chư Đang Ya (huyện Chư Păh) đã đi vào thơ của tác giả Nguyễn Thanh Mừng. Ảnh: Phạm Quý

Cao nguyên trong thơ Nguyễn Thanh Mừng

(GLO)- Tên tuổi nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng gắn liền với các tập thơ “Rượu đắng”, “Ngàn xưa”, .... Viết không nhiều nhưng thơ ông lại có mặt trong hầu hết các tuyển tập danh tiếng thơ Việt Nam hiện đại. Mấy năm gần đây, ông dành tình thương mến với Tây Nguyên và viết nhiều về vùng đất này.

Nơi chắp cánh đam mê âm nhạc

Nơi chắp cánh đam mê âm nhạc

(GLO)- Với đặc thù làm việc trong sự cô đơn, tĩnh lặng, nhiều kỹ thuật viên (KTV) có kinh nghiệm tại một số phòng thu trên địa bàn TP. Pleiku (tỉnh Gia Lai) đang âm thầm đứng sau những bản thu chất lượng của các ca sĩ chuyên và không chuyên, chắp cánh cho đam mê âm nhạc.

Chung vai một gánh hai quê

Chung vai một gánh hai quê

Chung vai một gánh hai quê là chủ đề chung cho tập truyện ngắn “Người hai quê” của Hương Văn do Tạp chí Văn nghệ Quân đội chọn lọc và được NXB Quân đội Nhân dân - 2025 ấn hành. 

Chuyện về những nhà báo không chuyên

Chuyện về những nhà báo không chuyên

(GLO)- Dù chưa được đào tạo chuyên ngành báo chí, nhưng bằng nhiệt huyết, nhiều cộng tác viên của Báo Gia Lai vẫn luôn nuôi dưỡng niềm đam mê với nghề báo, cần mẫn ghi lại từng khoảnh khắc đời sống ở cơ sở trở thành cánh tay nối dài của tòa soạn trong việc lan tỏa thông tin, kết nối cộng đồng.

Báo Bình Định tổ chức gặp mặt kỷ niệm 100 năm Ngày Báo chí cách mạng Việt Nam

Báo Bình Định tổ chức gặp mặt kỷ niệm 100 năm Ngày Báo chí cách mạng Việt Nam

Nhân kỷ niệm 100 năm Ngày Báo chí cách mạng Việt Nam (21.6.1925 - 21.6.2025), ngày 21.6, Báo Bình Định tổ chức gặp mặt thân mật các thế hệ người làm báo, các cộng tác viên, thông tín viên và tổng kết, trao giải Cuộc thi viết “Khát vọng người Bình Định: Đột phá - vươn tầm”.

Tự hào được sống đúng đam mê

Tự hào được sống đúng đam mê

Có thẻ hay không có thẻ nhà báo họ vẫn làm báo. Bởi họ luôn có niềm đam mê và mong muốn góp một phần nhỏ bé vào hành trình chuyển động của xã hội bằng ngòi bút, bằng trái tim và bằng đôi mắt luôn đau đáu với hiện thực.

null