Nhàn đàm: Nhớ phố

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

“Anh nhớ phố phường dã man!”. Câu này, một đồng nghiệp của tôi đã thốt lên qua… tin nhắn trong nhóm. Cũng không ai quá ngạc nhiên.

Với một người quen la cà quán xá, thường xuyên đi công tác, ưa thích các chốn náo nhiệt, thì việc anh phải bó gối “núp” trong nhà cả tháng nay đúng là cực hình.

Một cô bạn khác kêu lên: “Có những lúc thật quái gở, thèm đi làm móng, gội đầu còn hơn bà bầu thèm ăn! Thèm cả món đậu hũ chiên nóng hổi ăn với bún và rau thơm, hoặc ly café cupuccino ở quán quen nữa chứ”!

Những thứ quá đỗi bình thường ấy, trong tâm dịch giã trở thành xa xôi và xa xỉ. Dù đấy là một phần của cuộc sống thường nhật trước đây của mọi người, mà vì dịch giã, nên đã phải chuyển sang tự cung - tự cấp - tự phục vụ các nhu cầu không thiết yếu như này.


Sài Gòn kiểu gì rồi cũng sẽ mạnh mẽ bước qua. Nhưng mọi thứ sẽ chẳng như xưa, giống như tâm thế con người sau một biến cố lớn sẽ luôn đổi khác. Ngay cả lúc này, chúng ta đang dần dà thay đổi nhiều. Trước, mùa nắng nóng mùa hè phải đến vùng biển vắng hay săn mây mờ trên núi, mới vui. Giờ, được đi siêu thị mua đồ ăn với khẩu trang kín mít đã là hạnh phúc. Trước, ra đường, “mặt tiền” lúc nào cũng phải điểm tô chút son môi, chống nắng. Giờ, “trang sức” chỉ cần mỗi chiếc khẩu trang. Trước, cuối tuần phải tụ họp gia đình lớn hoặc đàn đúm ca hát với bạn bè. Giờ, chỉ cần nghe người thân, bạn bè chưa phải cách ly, chưa “gặp” “Cô gái tên Vy” đã thấy yên lòng. Trước, phải kiếm được tiền mới hài lòng. Giờ, mỗi ngày không phải mất tiền đã mừng lắm. Trước, sáng ngồi cà phê góc phố dịu dàng ngắm dòng người lại qua mới là đúng điệu. Giờ được uống cà phê góc nhà ngắm hoa tự trồng, đã là thiên đường.

Kiểu như con người khi đứng trước lằn ranh sinh tử sẽ biết buông bỏ nhiều thứ hoặc xem vài điều ngỡ quan trọng bỗng thành nhẹ tựa lông hồng. Mọi được mất hơn thua vật chất dần dà trở nên ít ý nghĩa hơn, khi phải lo âu về những điều sống còn. Nhắc nhau ở yên một chỗ, dành nhiều thời gian cho gia đình, hỏi han và chúc nhau bình an mỗi ngày.

Sau dịch, điều đầu tiên bạn muốn làm là gì? Nơi đầu tiên bạn muốn đi là đâu? Người đầu tiên bạn muốn gặp là ai? Sẽ có nhiều ước ao được thổ lộ. Nao nức. Da diết. Kẻ lạc lại nơi xa nhớ nhà. Người lâu lắm không về thì nhớ quê. Nhớ hồ nhớ sóng. Nhớ tiếng kèn xe đông đúc. Nhớ cảnh chợ búa xôn xao. Nhớ đồ ăn thức uống xô bồ. Và nhiều nhất là mông lung nhớ phố. Nơi chính bản thân mình đang sống.

Nhưng sau dịch là khi nào?

Mà dù khi nào đi nữa, thì Sài Gòn cũng vẫn luôn mạnh mẽ hướng về ngày ấy.

 

Theo Hoàng My (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

“Mùa xuân của mẹ”

“Mùa xuân của mẹ”

(GLO)- Đầu năm nay, tác giả Lê Thị Kim Sơn-Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Gia Lai ra mắt tập truyện dành cho thiếu nhi “Cổ tích trưa” (Nhà xuất bản Kim Đồng) và mới đây là tập truyện ngắn “Mùa xuân của mẹ” (Nhà xuất bản Hồng Đức). 

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

(GLO)- "Em đi trên đồi hoa" của tác giả Đại Dương là sự hòa quyện giữa con người và cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp. Những câu thơ mang sắc thái vừa lãng mạn vừa thoáng gợi lên cảm giác tiếc nuối về thời gian trôi qua, để rồi "mắt hoa tròn ngấn lệ/rưng rưng vắt qua mùa"...

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

(GLO)- Là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của thế hệ thơ chống Mỹ cùng thời với Nguyễn Khoa Điềm, Hữu Thỉnh, Bằng Việt, Hoàng Nhuận Cầm, Lưu Quang Vũ, Nguyễn Trọng Tạo, Phạm Tiến Duật, Thu Bồn... nhưng Thanh Thảo có một giọng thơ riêng, thiên về trí tuệ và một lối tư duy trực cảm.

“Gia Lai trong tôi”

E-magazine“Gia Lai trong tôi”

(GLO)- Gia Lai trong bạn là những hình dung gì khi nhắc đến? Là khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, là nụ cười sơn nữ hay nét bản sắc văn hóa khó lẫn? Những câu trả lời sẽ được tìm thấy tại Triển lãm nhiếp ảnh năm 2024 với chủ đề “Gia Lai trong tôi”.

Thơ Nguyễn Đình Phê: Với Krông Pa

Thơ Nguyễn Đình Phê: Với Krông Pa

(GLO)- Bài thơ "Với Krông Pa" của Nguyễn Đình Phê mang đến một cái nhìn sâu sắc về mảnh đất và con người nơi đây. Không chỉ đưa người đọc đi qua những khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, tác giả còn gợi lên những câu chuyện lịch sử và cả hành trình đổi thay sau chiến tranh của vùng đất này.