Nhàn đàm: Báo và nhà báo

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Tôi vừa tiếp chuyện một vị khách. Anh ta đến Văn phòng Báo Thanh Niên để nhờ can thiệp một vụ tranh chấp. Tôi hỏi anh ta một câu mà tôi thường hỏi nhiều bạn đọc ghé văn phòng để “nhờ can thiệp” một việc nào đó oan ức: “Anh có hay mua và đọc Báo Thanh Niên không ạ?”. Anh ta thật thà: “Tôi bận lắm anh, không có thời gian để mua và đọc báo nữa”.

Trong mắt một số người, tờ báo và nhà báo là nơi để giải oan cho họ. Còn nhà báo sống bằng gì thì họ không quan tâm.

Bất cứ một nhà báo nào khi viết những vấn đề nóng của địa phương mà mình phụ trách, cũng đều muốn các vị lãnh đạo ở đó đọc và phản hồi. Tôi cũng thế, bài báo đăng hôm trước, hôm sau đã gặp ngay vị lãnh đạo của địa phương mà tôi vừa viết: “Anh đọc bài báo tôi viết chưa ạ?”. Vị lãnh đạo thoáng một chút ái ngại rồi nói: “Tôi bận quá nên cũng chưa xem bài báo ấy anh à”. Một đồng nghiệp nghe cuộc nói chuyện ấy, ghé tai tôi nói nhỏ: “Anh có viết đích danh ông ấy đâu mà bảo ông quan tâm”.


Trong suy nghĩ của một số vị lãnh đạo ở các địa phương, báo chí hoặc là công cụ để “ngợi ca” các vị ấy, hoặc để làm những việc… ngoài chức năng của báo.

Nhưng không phải tất cả đều ứng xử với báo và nhà báo như cái ông bạn đọc kia và vị lãnh đạo nọ. Cách đây mấy năm, có một vụ chìm tàu đánh cá ngoài biển, vừa cập bờ, việc đầu tiên là ông trưởng tàu gọi điện cho… nhà báo. Không phải ông ấy nhờ đưa tin mà để xin cứu trợ. Hỏi sao không gọi chính quyền mà gọi chúng tôi, ông ngư dân khai thiệt: “Gọi nhà báo cho chắc, họ xử lý nhanh, không lục vấn giấy tờ các kiểu mà chỉ cần quan sát thực tế”. Hẳn ông trưởng tàu và số bạn chài của ông chưa từng đọc báo, mua báo lại càng không nhưng luôn “tin ở nhà báo”. Còn nhà báo chúng tôi thì luôn tin ở sự thật thà của những người gặp hoạn nạn cần giúp đỡ như thế. Không cứ gì bạn phải mua báo, nhà báo mới quan tâm đến.

Lũ lụt, sạt núi, lở đèo chôn vùi hàng chục mạng người hồi cuối năm rồi. Nhà báo không đến hiện trường cũng chả ai trách, nhưng họ đã theo chân lực lượng cứu hộ để lên đường. Và rồi họ đã trở thành nạn nhân của thiên tai.

Tôi dẫn ra vài điều trên đây không phải để “kể công” cho nhà báo mà để cắt nghĩa vì sao một khi đất nước gặp khó, hễ thấy cơ quan báo chí kêu gọi là có ngay hàng trăm ngàn bạn đọc chìa tay ra để chia khó với đồng bào mình. Bởi vì họ tin ở chúng tôi, như chúng tôi đã tin ở họ.

Hằng ngày, các nhà báo luôn song hành với hai mặt của đời sống như thế. Có thể gặp những chuyện kém vui, thậm chí rất muộn phiền, song mỗi nhà báo đều tin ở sự lương thiện và tử tế. Chính niềm tin đã níu giữ và kết nối giữa chúng tôi với ngàn vạn cuộc đời này.

Vì thế, chúng tôi muốn nói thêm một tiếng “cảm ơn” đến tất cả nhân ngày Nhà báo Việt Nam 21.6 này!

Theo Trần Đăng (TNO)

Có thể bạn quan tâm

 Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

(GLO)- Phát thanh viên là người góp phần làm nên chiều sâu cảm xúc cho khán thính giả. Có những giọng đọc qua năm tháng đã trở thành ký ức trong lòng người nghe. Trong số đó, biên dịch viên, phát thanh viên tiếng Bahnar Siu Thu của Báo Gia Lai được ví là “giọng đọc không tuổi”.

Làm báo vùng khó

Làm báo vùng khó

(GLO)- Đã dấn thân vào nghề báo, ai cũng hiểu rõ những thử thách phải vượt qua, nhất là khi tác nghiệp ở vùng khó. Song chính khi đó, chúng tôi càng hiểu rõ hơn tình cảm mà người dân dành cho người cầm bút.

Bé An Nhiên có niềm đam mê và tình yêu đặc biệt với cây đàn t'rưng. Ảnh: Vũ Chi

Nahria Rose An Nhiên và tình yêu tiếng đàn t’rưng

(GLO)- Mới 8 tuổi nhưng cô bé dân tộc Cơ-ho Nahria Rose An Nhiên đã bộc lộ năng khiếu đánh đàn t’rưng. Với khả năng làm chủ sân khấu cùng ngón đàn điêu luyện, các tiết mục trình diễn của em luôn nhận được những tràng pháo tay không ngớt từ khán giả.

Tính sử thi trong tranh Xu Man

Tính sử thi trong tranh Xu Man

(GLO)- Họa sĩ Xu Man (1925-2007) được mệnh danh là “cánh chim đầu đàn của mỹ thuật Tây Nguyên”. Nét đặc sắc trong tranh Xu Man là tính sử thi. Đây vừa là đặc trưng nghệ thuật cũng vừa là nội hàm văn hóa ẩn trong tác phẩm của ông.

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

(GLO)- Suốt 50 năm qua, bà Kpă H’Mi (SN 1961, buôn Chư Jú, xã Ia Rsai, huyện Krông Pa) vẫn luôn say mê những giai điệu dân ca Jrai. Bà là niềm tự hào của buôn làng khi không chỉ lưu giữ mà còn truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ thêm yêu và gắn bó với những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc.

Mắt hạ cho nhau

Thơ Lenguyen: Mắt hạ cho nhau

(GLO)- "Mắt hạ cho nhau" của Lenguyen là khúc ngân dịu dàng của tuổi học trò, nơi bằng lăng tím, phượng đỏ và tiếng ve gọi về ký ức. Bài thơ chan chứa hoài niệm, tiếc nuối những rung động đầu đời chưa kịp nói thành lời.

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

null