Nhàn đàm: Báo và nhà báo

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Tôi vừa tiếp chuyện một vị khách. Anh ta đến Văn phòng Báo Thanh Niên để nhờ can thiệp một vụ tranh chấp. Tôi hỏi anh ta một câu mà tôi thường hỏi nhiều bạn đọc ghé văn phòng để “nhờ can thiệp” một việc nào đó oan ức: “Anh có hay mua và đọc Báo Thanh Niên không ạ?”. Anh ta thật thà: “Tôi bận lắm anh, không có thời gian để mua và đọc báo nữa”.

Trong mắt một số người, tờ báo và nhà báo là nơi để giải oan cho họ. Còn nhà báo sống bằng gì thì họ không quan tâm.

Bất cứ một nhà báo nào khi viết những vấn đề nóng của địa phương mà mình phụ trách, cũng đều muốn các vị lãnh đạo ở đó đọc và phản hồi. Tôi cũng thế, bài báo đăng hôm trước, hôm sau đã gặp ngay vị lãnh đạo của địa phương mà tôi vừa viết: “Anh đọc bài báo tôi viết chưa ạ?”. Vị lãnh đạo thoáng một chút ái ngại rồi nói: “Tôi bận quá nên cũng chưa xem bài báo ấy anh à”. Một đồng nghiệp nghe cuộc nói chuyện ấy, ghé tai tôi nói nhỏ: “Anh có viết đích danh ông ấy đâu mà bảo ông quan tâm”.


Trong suy nghĩ của một số vị lãnh đạo ở các địa phương, báo chí hoặc là công cụ để “ngợi ca” các vị ấy, hoặc để làm những việc… ngoài chức năng của báo.

Nhưng không phải tất cả đều ứng xử với báo và nhà báo như cái ông bạn đọc kia và vị lãnh đạo nọ. Cách đây mấy năm, có một vụ chìm tàu đánh cá ngoài biển, vừa cập bờ, việc đầu tiên là ông trưởng tàu gọi điện cho… nhà báo. Không phải ông ấy nhờ đưa tin mà để xin cứu trợ. Hỏi sao không gọi chính quyền mà gọi chúng tôi, ông ngư dân khai thiệt: “Gọi nhà báo cho chắc, họ xử lý nhanh, không lục vấn giấy tờ các kiểu mà chỉ cần quan sát thực tế”. Hẳn ông trưởng tàu và số bạn chài của ông chưa từng đọc báo, mua báo lại càng không nhưng luôn “tin ở nhà báo”. Còn nhà báo chúng tôi thì luôn tin ở sự thật thà của những người gặp hoạn nạn cần giúp đỡ như thế. Không cứ gì bạn phải mua báo, nhà báo mới quan tâm đến.

Lũ lụt, sạt núi, lở đèo chôn vùi hàng chục mạng người hồi cuối năm rồi. Nhà báo không đến hiện trường cũng chả ai trách, nhưng họ đã theo chân lực lượng cứu hộ để lên đường. Và rồi họ đã trở thành nạn nhân của thiên tai.

Tôi dẫn ra vài điều trên đây không phải để “kể công” cho nhà báo mà để cắt nghĩa vì sao một khi đất nước gặp khó, hễ thấy cơ quan báo chí kêu gọi là có ngay hàng trăm ngàn bạn đọc chìa tay ra để chia khó với đồng bào mình. Bởi vì họ tin ở chúng tôi, như chúng tôi đã tin ở họ.

Hằng ngày, các nhà báo luôn song hành với hai mặt của đời sống như thế. Có thể gặp những chuyện kém vui, thậm chí rất muộn phiền, song mỗi nhà báo đều tin ở sự lương thiện và tử tế. Chính niềm tin đã níu giữ và kết nối giữa chúng tôi với ngàn vạn cuộc đời này.

Vì thế, chúng tôi muốn nói thêm một tiếng “cảm ơn” đến tất cả nhân ngày Nhà báo Việt Nam 21.6 này!

Theo Trần Đăng (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Nhà thơ Đào Đức Tuấn (thứ 2 từ phải sang) khẳng định người nghệ sĩ cần hun đúc tinh thần lao động sáng tạo phù hợp với thời kỳ mới. Ảnh: Lam Nguyên

“Trái ngọt” từ một trại sáng tác

(GLO)- Sau 1 tuần tổ chức đi thực tế và dành thời gian cho trại viên tự do sáng tạo, Trại sáng tác Văn học nghệ thuật (VHNT) năm 2025 tại cao nguyên Gia Lai bế mạc ngày 3-11. Từ đây, nhiều cảm xúc đẹp đẽ được chắt lọc và gửi trao qua từng tác phẩm.

Âm thanh đàn T’rưng gắn bó với tuổi thơ của em H’Thương. Ảnh: Ngọc Duy

Khi tiếng đàn nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ

(GLO)- Hiện có một số nơi tại phố núi Gia Lai dạy đàn tranh, đàn t’rưng, piano, guitar… thu hút nhiều học sinh các cấp. Mỗi buổi học không chỉ giúp các em rèn luyện tính kiên trì, khơi dậy năng khiếu, mà còn vun đắp tình yêu âm nhạc, sự trong trẻo của tâm hồn.

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

(GLO)- Giữa nhịp sống hiện đại, khi những sản phẩm công nghiệp ngày càng phổ biến, ở các xã vùng cao trong tỉnh vẫn có những nghệ nhân miệt mài gìn giữ nghề thủ công truyền thống của dân tộc mình. Họ không chỉ làm ra sản phẩm để mưu sinh, mà còn giữ lửa cho những giá trị văn hóa truyền đời.

Tác phẩm Đại hội quân nhân Sư đoàn 5 của họa sĩ Huỳnh Phương Đông sáng tác năm 1965.

Văn học và số phận con người

(GLO)- Kỷ nguyên mới mà Ðảng ta đang dồn sức dẫn dắt toàn dân tộc vươn tới, hiểu một cách nôm na là kỷ nguyên mà toàn dân tộc ai cũng hạnh phúc. Hay như lời Bác Hồ giản dị-“…dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”. 

Niềm vui của nghệ nhân Thui và cô gái trẻ Hyăo khi được tham gia biểu diễn ở thủ đô, đồng thời giao lưu với các dân tộc anh em. Ảnh: Lam Nguyên

“Hoa của núi” tỏa sắc tại Hà Nội

(GLO)- Như những bông hoa rừng mộc mạc mà đậm hương sắc, 25 nghệ nhân Bahnar làng Kon Măh (xã Ia Khươl, tỉnh Gia Lai) góp mặt tại chuỗi hoạt động tháng 10 với chủ đề “Em là hoa của núi” diễn ra tại Làng Văn hóa-Du lịch các dân tộc Việt Nam, nơi hội tụ vẻ đẹp và tình đoàn kết các dân tộc anh em.

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

(GLO)- Chào mừng thành công của Đại hội đại biểu Đảng bộ tỉnh lần thứ I, nhiệm kỳ 2025-2030, tối ngày 4-10, tỉnh Gia Lai tổ chức chương trình nghệ thuật đặc biệt với chủ đề “Sắt son niềm tin theo Đảng” tại Quảng trường Nguyễn Tất Thành (phường Quy Nhơn).

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

(GLO)- Tôi mượn câu thơ “Ung dung thanh thản giữa mây trời” trong bài mở đầu tập “Vân không” để giới thiệu tập thơ mới của Ngô Thanh Vân. “Vân không” ghi dấu sự trở lại của nữ thi sĩ sau 8 năm chị không xuất bản cuốn sách nào về thơ.

null