Miền thùy dương

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Những rừng dương liễu đã mang màu xanh cho cát, chắn gió mùa và cát bay, cát lấp, gắn bó với bao đời dân quê...
Ở những vùng quê bên kia phá Tam Giang, cùng với các lũy tre xanh bao bọc xóm làng còn có những con đường dương liễu, những rừng dương liễu gắn bó với bao đời dân quê.
Dương liễu đã được trồng từ rất lâu ở vùng quê này. Những năm chiến tranh, bom đạn tàn phá xác xơ xóm làng... Đất nước thống nhất, để xanh lại cho đất đai quê hương, phong trào trồng dương liễu (phi lao) được phát động khắp nơi. Ở quê tôi, con đường chạy suốt chiều dọc của làng được trồng hàng dương hai bên đều thẳng tắp và đặt tên là đường Độc Lập. Cây dương rất hợp với đất cát nên phát triển nhanh, cành lá nhiều trùm bóng mát mùa hè và chắn gió rét mùa đông. Hai dãy dương tốt tươi và ngay hàng thẳng lối đó cũng là điểm hẹn hò cho các lứa đôi những đêm trăng thanh gió mát.
Dương được trồng bên vườn nhà, trước sân đình, nơi góc chợ, hai bên mỗi lối đi trong làng...Nhưng dương được trồng thành rừng là nơi động cát trắng sau làng. Cùng với các loài cây bản địa đã mọc lên từ bao đời, những rừng dương liễu đã mang màu xanh cho cát, chắn gió mùa và cát bay, cát lấp.
Lá dương nhỏ như những cây kim lại san sát nhau nên mỗi lần gió thổi qua, âm thanh từ rừng dương vút lên như reo vui mà cũng có chút gì đó thật buồn. Tuổi thơ tôi gắn liền bao kỷ niệm với cây dương. Là những buổi chiều lên động cát, bẻ lá dương làm chiếu lót nằm nghe dương reo. Là những chiều tà trèo lên cây dương cổ thụ để ngắm dòng Ô Lâu xanh xanh chảy qua trước mặt làng, ngắm những sợi khói xanh vấn vít bên mái lều tranh, ngắm mặt trời lặn về phía núi và nghe được tiếng chuông chùa hòa tiếng loa hợp tác cũng treo ở cây dương đầu xóm thông báo mùa vụ...
 Cây dương cổ thụ trước đình làng Thế Chí Tây
Cây dương cổ thụ trước đình làng Thế Chí Tây
Ngư dân mấy làng quê biển mỗi khi có cá về, gánh vô làng ruộng để bán. Họ bẻ lá dương đậy trên mỗi trẹt cá để giữ cho cá được tươi. Cây dương thay lá đều đặn, lá già rụng xuống, lá non mọc lên ngay nên cây không bao giờ trụi lá. Lũ trẻ quê mùa hè đi cào lá dương và trái dương khô về làm chất đốt. Siêng năng hơn thì trèo lên cây bẻ cành dương khô làm củi. Lá, trái hay cành của dương đều thổi rất đượm. Gỗ cây dương là một thứ củi tốt, ngày giáp Tết nhà nào cũng đi chợ mua vài bó củi dương khô bỏ sẵn trong nhà chuẩn bị cho việc nấu bánh chưng, bánh tét đêm giao thừa...
Cơn bão năm 1985, hai hàng dương trên con đường Độc Lập làng tôi bị đổ ngã gần hết. Sau đó, xã cho trồng dừa, mưng thay thế nhưng không thành công. Những rừng dương trên cát cũng bị chặt dần để thay thế bằng cây keo lưỡi liềm chống chịu với nắng và cát còn trội hơn dương. Những gốc dương còi cọc trên cát tạo thành những hình thù lạ cũng được giới cây cảnh săn lùng mua sạch...
Những rừng dương liễu chỉ còn trong nỗi nhớ. Mới đây tôi đọc được trên Facebook của thầy giáo Nguyễn Hoàng ở Huế giải thích vì sao miền Trung được một số bài hát gọi là "miền thùy dương". Theo thầy Hoàng, cây thùy dương là tên Hán Việt của cây liễu rủ. Huế và miền Trung rất hiếm loài cây này. Tên gọi miền Trung là "miền thùy dương" xuất xứ từ bài hát "Về miền Trung" của nhạc sĩ Phạm Duy. Năm 1948, nhạc sĩ về sống tại làng Đại Lược, xã Điền Lộc, huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên - Huế quê tôi và ông đã sáng tác bài hát này trong một ngày cuối năm.
Quê tôi nay những cây dương liễu cổ thụ vẫn còn lác đác ở mấy sân nhà thờ họ. Nhưng có 2 cây dương cổ thụ mà hầu như người dân miền thùy dương bên kia phá Tam Giang ai cũng biết, đó là cây dương ở trước đình làng Thế Chí Tây và cây dương ở góc chợ Mới, làng Thế Chí Đông. Đó là những cây cao bóng cả ngưng bóng thời gian. Hồi trước đi đò dọc trên phá Tam Giang nhìn hai cây dương để gọi tên đất, tên làng và biết là đò đã chuẩn bị cập bến quê. Đó đã là những cây di sản trong lòng người dân quê... 

Reo trong ngọn nồm đầu hạ
Quê tôi hồi ấy dương liễu đã được trồng rất nhiều. Nhạc sĩ nhìn màu xanh ngút ngàn của rừng dương xanh trên cát và thi vị hóa màu dương liễu cũng giống màu liễu rủ: "Về miền Trung, miền thùy dương bóng dừa ngàn thông/ Thuyền ngược xuôi suốt một dòng sông dài...". Còn tôi mỗi lần nghe đoạn hòa âm mở đầu bài hát này, cứ ngỡ như tiếng rừng dương reo trong ngọn nồm đầu mùa hạ năm nào của tuổi thơ tôi.
Theo  PHI TÂN (NLĐO)

Có thể bạn quan tâm

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Khi sông gặp biển

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khi sông gặp biển

(GLO)- Giữa dòng chảy ký ức, bài thơ "Khi sông gọi biển" của tác giả Nguyễn Thanh Mừng gợi về hình bóng con sông xưa với lời hẹn thơ ngây, thể hiện nỗi niềm tiếc nuối trước những đổi thay. Sông vẫn đợi, chỉ người đã không còn như trước.

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

(GLO)- Suốt 50 năm qua, bà Kpă H’Mi (SN 1961, buôn Chư Jú, xã Ia Rsai, huyện Krông Pa) vẫn luôn say mê những giai điệu dân ca Jrai. Bà là niềm tự hào của buôn làng khi không chỉ lưu giữ mà còn truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ thêm yêu và gắn bó với những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc.

Mắt hạ cho nhau

Thơ Lenguyen: Mắt hạ cho nhau

(GLO)- "Mắt hạ cho nhau" của Lenguyen là khúc ngân dịu dàng của tuổi học trò, nơi bằng lăng tím, phượng đỏ và tiếng ve gọi về ký ức. Bài thơ chan chứa hoài niệm, tiếc nuối những rung động đầu đời chưa kịp nói thành lời.

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

(GLO)- Từ ngày 16 đến 20-5, gần 40 ca sĩ, diễn viên, nghệ nhân Gia Lai đã tham gia 2 sự kiện vô cùng ý nghĩa tại tỉnh Nghệ An. Đó là hội diễn nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” và triển lãm “Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người” năm 2025.

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2023); 47 năm Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5/1978 - 18/5/2025), sáng 12-5, Bảo tàng tỉnh Bình Định phối hợp Bảo tàng Quang Trung khai mạc triển lãm ảnh chủ đề “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.