"Mẹ ơi, ở đâu con mới được an toàn?"

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Đó là tên một cuốn sách bán khá chạy trong thời gian gần đây, cũng là câu hỏi ngây thơ của một đứa trẻ trước những bất trắc có thể gặp phải. Chợt nghĩ, giá như trước con nít, tất thảy người lớn đều mang trái tim người mẹ.
1. Cách đây hơn 1 tuần, khi tiếng trống trường của năm học mới vẫn đang rộn ràng khắp nơi thì 1 cánh cổng trường đổ ập xuống, cướp đi mạng sống của 3 thiên thần. Và cũng trong những ngày đầu năm học mới, có 3 em nhỏ mãi mãi bỏ lại tuổi thơ trong 1 khe suối, sau buổi học. Lại mới đây, có cánh quạt trần rơi xuống gây thương tích một học sinh lớp 2. Trước đó là chuyện cây phượng vĩ ngã đổ khiến 1 học sinh tử vong.  
Phượng vĩ, cổng trường, tường rào, cánh quạt trần… và hàng loạt thứ liên quan khác đã được kiểm tra. Chỉ mạng sống của con trẻ là ra đi, mãi mãi không bao giờ còn nụ cười ấy nữa.
Còn người lớn, sẽ có những người như tôi, cảm thấy tim đau, lòng bất lực. Cảm thấy ngoài kia, sự an toàn cho những đứa trẻ vẫn đang bị ngủ quên mà không nhiều người để tâm đánh thức. Có rất nhiều kế hoạch được vạch ra bài bản, 5 năm, 10 năm…, nhưng việc giữ an toàn cho một thế hệ tưởng như là việc lớn lao nhất thì rất nhiều nơi vẫn luôn đối phó, bị động như thế.
Tôi nhớ tới một người bạn cũ. Bạn là kiến trúc sư, chuyên thẩm định chất lượng công trình ở các trường học. Sau mỗi lần công tác ở các trường, phong bì được gửi như lẽ đương nhiên. Bạn tôi về sau dù đã chuyển việc đã rất lâu, nhắc lại quãng thời gian ấy vẫn không khỏi bức xúc.
Khi tôi gửi con vào trường mẫu giáo, tiểu học…, bạn nói trường làng hay trường điểm không quan trọng bằng việc đầu tiên phải đi kiểm tra thật kỹ tất cả sự an toàn của cơ sở vật chất trong nhà trường. Từ bức tường, lan can, cánh cổng, cánh quạt…
Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
2. Một bức tường không thể có mắt; cánh quạt, cây phượng, cành cây dĩ nhiên cũng thế. Nhưng nếu những người lớn có chuyên môn hoặc chỉ cần có sự để tâm thôi thì cũng đủ để tinh mắt nhận ra đâu là sự mất an toàn đối với con trẻ.
Một cánh quạt chất lượng sẽ rất khó gãy chốt rơi trúng đầu học sinh. Bức tường, cổng trường xây đảm bảo chất lượng an toàn sẽ không dễ dàng đổ sụp. Cây phượng được kiểm tra thường xuyên cũng không thể bất thình lình gãy cành, trốc gốc.
Nếu mọi việc, nhất là những việc liên quan đến trẻ con, những thân phận yếu ớt ít có khả năng chống đỡ, bảo vệ chính mình được thực hiện từ sự để tâm, từ trái tim yêu thương của người lớn thì mọi tai họa không dễ dàng xảy ra đến thế.
Chợt nhớ ngày còn là đứa trẻ trong khu tập thể, chúng tôi vẫn thường rất ghét bác Khang. Bác ấy là y sĩ, ấn tượng lớn nhất là bác cầm kim tiêm chọc thẳng vào người khác khiến bọn trẻ con chỉ cần nghe bác cao giọng là phát sợ.
Nhưng bác Khang lại là người hay để ý bọn trẻ con. Sau giờ tan tầm, những ông bố bà mẹ bận bịu, lúi húi cơm nước, bác Khang vẫn thường đi bộ khắp khu tập thể. Thấy chúng tôi nhặng xị đuổi nhau trên đống cát lớn, bác quát lên: “Ai cho chúng mày trèo lên đó? Xuống ngay, lún cát bây giờ”.
Lúc vui vẻ nhảy lên nhảy xuống cái xe công nông đang đậu lại nghe bác quát: “Ơ hay cái bọn này, không sợ vấp té dập mặt à?”. Buổi trưa trốn mẹ đi bắt cá lia thia, lại vẫn gặp bác Khang: “Có về ngay không thì bảo, chết đuối trôi ra sông bây giờ”…
Bác Khang hay quát, hay để ý, đến mức đám trẻ con thấy bác từ xa đã chào và phải ngay lập tức nghĩ xem mình đang làm gì sai không. Dần dần, kể cả khi không có bác, chúng tôi cũng tự mình biết tránh xa những trò chơi nguy hiểm. Cứ thế cho đến tận khi chúng tôi cùng nhau lớn, biết rằng “hung thần” kia chính là người bảo vệ cho đám trẻ ranh trong khu tập thể, có trái tim dịu dàng vô cùng sau những lời nạt nộ.
Giờ đây, song song với kỹ năng bơi lội, tôi vẫn luôn dạy con mình kỹ năng quan sát. Quan sát không chỉ để con mở rộng hiểu biết non nớt của mình mà quan trọng nhất là có thể tránh hiểm họa nào đó nhỡ xảy ra. Và những bài học vẫn phải nhắc lại thường xuyên với lũ trẻ ham chơi. Những bài như thế chẳng bao giờ thừa và hoàn toàn có thể tránh được chuyện “trời kêu ai nấy dạ” nếu gặp hoàn cảnh tương tự.
Dù cực đoan, tôi vẫn tin, ngoài mái nhà mình, ở bất cứ nơi đâu, chỉ khi những người lớn có tấm lòng yêu thương thì con trẻ sẽ an toàn. Sự an toàn của trẻ, không đâu xa, đến từ chính trái tim người lớn.
VÕ THU HƯƠNG

Có thể bạn quan tâm

Thơ Phạm Đức Long: Mây trắng trời quê

Thơ Phạm Đức Long: Mây trắng trời quê

(GLO)- Biết bao nhiêu người đã ngã xuống, đổi máu xương cho đất nước, quê hương thanh bình. Thương xót và biết ơn, những dòng thơ của nhà thơ Phạm Đức Long cũng trở nên da diết: "Xin người hóa núi hóa sông/Ngàn năm mây trắng phiêu bồng bóng quê!"...

Ông Siu Phơ (bìa phải) thực hiện nghi lễ cúng với sự hỗ trợ của ông Rah Lan Hieo. Ảnh: Vũ Chi

Phú Thiện: Khai mạc lễ hội cầu mưa Yang Pơtao Apui

(GLO)- Sáng 30-4, tại Khu Di tích lịch sử-văn hóa cấp quốc gia Plei Ơi (xã Ayun Hạ, huyện Phú Thiện, tỉnh Gia Lai), UBND huyện Phú Thiện khai mạc lễ hội cầu mưa Yang Pơ tao Apui và Hội thi văn hóa thể thao các dân tộc thiểu số lần thứ XV năm 2024.
Thơ Lữ Hồng: Cho người ở lại

Thơ Lữ Hồng: Cho người ở lại

(GLO)- Chúng ta đều yêu Pleiku nhưng không phải ai cũng chọn ở lại và gắn bó. Một lúc nào đó, vào chặng cuối cuộc đời, người Pleiku tha hương mới dâng đầy nỗi nhớ. Bài thơ của Lữ Hồng ngỡ là lời của một người ra đi gửi cho người ở lại, mà cũng có thể là lời của người ở lại gửi cho chính mình...

Gương mặt thơ: Phạm Thùy Vinh

Gương mặt thơ: Phạm Thùy Vinh

(GLO)- Thường thì người Nghệ hay đi làm ăn xa và họ thành đạt ở đấy. Văn nghệ sĩ lại càng thế. Là tôi nhận ra điều này từ những người bạn văn của mình, tất nhiên, vẫn có ngoại lệ hoặc có thể tôi sai.
Ban tế lễ thực hiện nghi thức cúng. Ảnh: Vũ Chi

Người dân Phú Thiện Giỗ Tổ Hùng Vương

(GLO)- Tối 18-4 (nhằm mùng 10-3 âm lịch), người dân tổ dân phố 8 (thị trấn Phú Thiện, huyện Phú Thiện, tỉnh Gia Lai) tập trung đông đủ về nhà văn hóa của tổ để tổ chức lễ hội Giỗ Tổ Hùng Vương, tưởng nhớ Vua Hùng và các bậc tiền nhân đã có công dựng nước.
Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

(GLO)- 

Cảnh vật trên đỉnh Nghĩa Lĩnh cũ xưa như nghìn năm vẫn thế. Tác giả như lạc về nghìn xưa ấy và cảm nhận được bước luân chuyển vần vũ của thời gian. Vật đổi sao dời, chỉ có những buổi chiều nơi đây luôn mãi trong xanh…