Hiên nhà

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Nắng rót xuống hiên nhà những sợi vàng óng xiên xiên trên nền gạch cũ. Mẹ đi chợ về, mấy chị em bỏ dở cuộc chơi trốn tìm chạy đến chụm đầu vào chiếc thúng mẹ vừa đặt xuống bậc thềm. 
Mẹ nhẹ nhàng vén tấm lá chuối lấy cho chị em tôi túm quà mang từ chợ về. Mấy chị em vui mừng ngồi xuống chia nhau, nụ cười giòn tan. Mẹ ngồi bên cạnh, ngả nón phe phẩy, những sợi tóc mai hất qua khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Chị Hai nhanh nhảu chạy vào nhà rót đưa mẹ ly nước. Mẹ móc túi, rải những đồng tiền lẻ đã cũ xuống nền nhà, vuốt phẳng phiu, đếm đi đếm lại mấy lần và bảo chị Hai: “Con cầm lấy mai đóng học phí cho cô giáo nhé!”. Chị Hai vui mừng cảm ơn, mắt mẹ ánh lên niềm vui.
Khí hậu miền Trung quê tôi khắc nghiệt hơn những vùng khác nên nhà thường có mái hiên choãi ra phía trước. Căn nhà tôi ở ngày ấy được lợp ngói nhưng nhà bếp và phần hiên thì lợp bằng mái rạ. Vậy nên cứ mỗi năm lại phải thay một lần. Đến mùa gặt, ba chọn giống lúa có thân dài, xếp gọn gàng, mang phơi nắng. Những ngày ba phơi rạ, chị em chúng tôi được giao nhiệm vụ canh chừng đàn gà bới xéo làm rối. Khi mùa màng xong xuôi, ba đánh tranh để lợp mái hiên. Nơi hiên nhà, những đêm hè trăng sáng, mẹ trải chiếu, chị bê rổ đậu phộng mới luộc nóng hổi, cả nhà quây quần bên nhau. Ánh trăng lọt vào mái hiên, soi rõ từng gương mặt thích thú của đám trẻ chúng tôi. Đứa em út ngủ trong chiếc võng mắc giữa hai cột hiên thi thoảng cựa mình đòi mẹ hát ru. Mẹ nhẹ nhàng đưa võng, những câu hát à ơi ngọt ngào ngân lên. Mùi đồng đất, cây cỏ, mùi ngọt dịu thảo thơm từ khu vườn nhà mơn man trên làn da mát rượi.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Tôi vẫn nhớ những trưa hè nắng như đổ lửa, dưới mái hiên, chị em tôi thường nhổ tóc bạc cho bà và được bà cho mấy trăm đồng tiền lẻ mua kem. Em trai tôi thi thoảng tinh nghịch kéo môi bà đếm xem bà đã mọc được bao nhiêu chiếc răng. Bà xua tay mắng yêu. Chúng tôi biết đến những câu chuyện cổ tích vào những buổi trưa như thế bên bà.
Hiên nhà rộng chỉ tầm hai mét vuông thôi nhưng đầy ắp những kỷ niệm thuở nhỏ. Là nơi đám trẻ chúng tôi mải mê trong trò ô ăn quan, trốn tìm. Là những buổi trưa ngóng mẹ đi chợ về để xúm lại lục tìm quà vặt. Là nơi ba kê chiếc bàn nhỏ, hãm ấm chè xanh chuyện trò cùng bác hàng xóm. Là nơi mẹ ngồi nghỉ chân sau buổi làm đồng. Nơi ấy, bà ngồi sàng gạo, những chú sẻ nâu sà xuống tìm thức ăn.
Chiều nay, tôi kê chiếc ghế nhỏ bên hiên nhà ngắm nhìn đám trẻ con hàng xóm chơi đùa bên nhà đối diện. Chúng rượt đuổi nhau cười giòn tan, rộn rã. Tuổi thơ tôi cũng từng như thế. Năm tháng qua đi, cứ mỗi lần nhớ về quê nhà, tôi lại thấy nao lòng những kỷ niệm dưới mái hiên nghèo thuở nhỏ cùng những người thương yêu và bạn bè chòm xóm.
PHÚC AN

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.