Duyên thơ Phố núi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Ở xứ mình, những người bén duyên với thơ khá nhiều. Trong bài viết này, tôi chỉ nói đến một người thơ ở phố núi Pleiku là Đào An Duyên.
Đào An Duyên có gửi cho tôi tập thơ “Ngày đã qua” (Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành). Phía trên tập thơ có ghi: Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam; Hội Văn học Nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam. Và tôi cũng được biết Đào An Duyên được giải thưởng thơ của Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam và Hội Văn học Nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam.
Tôi chưa gặp Đào An Duyên ngoài đời, chỉ gặp trong thơ, trong những bài thơ mà tôi cho là có duyên, như chính tên nhà thơ vậy.
“Ru mùa” là một trong những bài trong tập thơ mà tôi thích: “À ơi.../Cái rét đầu đông/Mưa hiu quạnh. Cải đã ngồng sắp hoa/Ta ngồi ru nỗi đường xa/Câu hát cũ dưới thềm nhà rêu phong.../...Hình như trời đã lập đông/Bàn tay lạnh/Giữa thinh không vẫy đò/À ơi.../Ru những mong chờ/Cớ sao con nhện chăng tơ giữa chiều...”.
Cái duyên trong thơ cũng như cái duyên ngoài đời của người con gái không chỉ là duyên dáng trong đường đi nước bước mà còn là cái duyên đằm thắm, mặn mà, cái duyên mà cha ông mình nói: Duyên thầm.
Tập thơ “Ngày đã qua” của tác giả Đào An Duyên. Ảnh: Khánh Châu
Tập thơ “Ngày đã qua” của tác giả Đào An Duyên. Ảnh: Khánh Châu
Duyên thầm ấy là cái duyên ẩn sâu trong tâm hồn, tính cách của con người cũng như trong từng câu chữ, của bài thơ: “Người cũ như sương buổi sớm/Mát ta một chút ngày nồm/Nửa đời chồn chân mỏi gối/Dịu dàng một ánh sao hôm.../...Người cũ giờ thành kỷ niệm/Lâu lâu ta lỡ chạm vào/Thương mình cũng thành ký ức/Đa đoan niềm cũ mà đau...” (Người cũ). “...Người đi về phương ấy/Có gặp lại ngày xưa/Và một ta thơ dại/Nhặt tháng ngày vu vơ” (Phương ấy).
Được biết, Đào An Duyên sinh ra ở quê lúa Thái Bình, lập nghiệp ở phố núi Pleiku, là một cô giáo yêu thơ và làm thơ. Thơ Đào An Duyên nặng tình với cả hai vùng quê này: “Con cúi lạy tháng mười đậu trên bông lúa uốn câu/Cong cong dáng mẹ/Hình hài con từ ấy lớn dần/Con nhờ đất mà thảo thơm tấm lòng nhân hậu.../...Con ngủ giấc thị thành mơ bông lúa uốn câu/Mẹ thắt đáy lưng ong ngồi quạt cho cha mắt ngời hạnh phúc/Tháng mười về. Dòng sông quê hiền hòa uốn lượn/Con soi mình. Mơ một giấc trong xanh” (Mơ giấc trong xanh).
Trong bài “Chiều Pleiku”: “...Hoa quỳ vàng khắc khoải/Xoay tít vòng bánh xe/Chiều ngoại ô bất chợt/Thương cánh chuồn triền đê/Dốc lên rồi dốc xuống/Đổ vào chiều Pleiku/Người đi xa có nhớ/Bốn mùa sương giăng mù...”.
Bây giờ, người ta nói nhiều đến cách tân thơ, đến chuyện thơ phải khác những gì đang có. Riêng tôi, trước sau vẫn cho rằng, thơ là thơ, dù cách tân đổi mới thế nào thì thơ vẫn phải là “ý tại, ngôn ngoại” như ông cha mình ngàn năm nay đã quan niệm. Tôi vừa đọc một số bài viết về nữ nhà thơ Mỹ Louise Gluck-người đạt giải Nobel văn học năm 2020, mới hay bà cũng cho rằng: Thơ phải ít chữ, kiệm lời, thơ là “phong cách của tư tưởng”.
Thời còn là sinh viên Khoa Văn Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội (nay là Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn), tôi đã nghe nói đến thơ tượng trưng của nhóm Dạ Đài. Thời đó, người ta có ý phê phán quan điểm của nhóm Dạ Đài. Nay tôi tìm đọc lại, mới hay nhiều điều trong đó đúng với quan điểm thơ của tôi: “...Thơ phải cấu tạo bằng tính chất của vô biên. Sau cái thế giới trên hàng chữ phải ẩn giấu muôn ngàn thế giới, cả thế giới đương thành và đương hủy...”. Nói điều này để soi chiếu vào nhiều câu thơ, nhiều bài thơ của Đào An Duyên.
Đào An Duyên là hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Gia Lai, hội viên Hội Văn học Nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam, nghề chính là giáo viên, chưa phải là nhà thơ chuyên nghiệp. Thế nhưng, thơ Đào An Duyên khá nhuần nhị, khá chuyên nghiệp. Ấy là tôi muốn nói đến những câu, trong nhiều bài thơ của Đào An Duyên có sức gợi, sức cảm, có ý ngoài lời ẩn giấu sau hàng chữ: “Sương giăng giăng tràn môi mắt/Ta ôm một thuở si mê...” (Cõng mùa). “Ta ru đời chưa ngủ/Ru lên ánh trăng gầy/Trăm năm tình vẫn vậy/Nỗi buồn nào qua đây/Ta ru nghìn đêm trước/Môi son giấc mơ ngoan/Giọt mưa khuya thềm vắng/Cơn mưa nào đi hoang” (Ru đêm). “...Em đàn bà phận mỏng/Nợ anh đời tơ vương...” (Nợ).
“...Có lẽ nào tình đã cũ/Khi mỗi bình minh em thức dậy...” (Mưa du ca). “...Đó là ngày. Em-người đàn bà đằm thắm...” (Em ngồi vá lại tháng năm em).
Tâm sự với tôi qua Facebook, Đào An Duyên nói rằng: “Em coi thơ như người bạn để gửi gắm những suy nghĩ, cảm xúc của cuộc đời. Trong sự giả chân lẫn lộn, thơ không bao giờ phản bội người anh ạ”.
Khi người thơ Đào An Duyên đã bén duyên thơ, hẳn thơ không phụ lòng người, tôi thiển nghĩ vậy.
DƯƠNG KỲ ANH

Có thể bạn quan tâm

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

(GLO)- Bài thơ "Khảo cổ An Khê" như một cách "phượt" về quá khứ, về những dấu tích cổ xưa của Nguyễn Thanh Mừng. Để rồi, ở đó, tác giả lại tự "khảo cổ chính mình", khát khao tìm lại những giá trị thuần khiết, giản dị của con người và văn hóa dân tộc.

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

(GLO)- Bài thơ “Đừng buồn nhé, em!” của Nguyễn Đức Nam phản ánh một thông điệp sâu sắc về thời gian, sự thay đổi và sự chấp nhận trong cuộc sống. Tác giả dùng hình ảnh dòng sông để minh họa cho những chu kỳ trong đời người và những thăng trầm mà mỗi người phải trải qua.

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

(GLO)- Mùa xuân không chỉ đơn thuần là thời gian mà còn là biểu tượng của sự tái sinh, của tình yêu thương, sự đoàn tụ và những ước nguyện hạnh phúc. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Lê Vi Thủy gửi gắm đầy nhẹ nhàng, tinh tế trong bài thơ "Mùa em". Mời các bạn cùng đọc.

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

(GLO)- Bài thơ "Gọi xuân" của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng mang đậm không khí của mùa đông, song cũng là lời mời gọi, khắc khoải của mùa xuân. Từng câu thơ như một niềm khát khao về sự thay đổi, hồi sinh và tươi mới...

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

(GLO)- Mùa xuân vừa đến, cho ta cái cớ để nhìn lại chặng đường dài mình đã đi qua. Thêm một tuổi là thêm nhiều những hạnh ngộ và chia ly, nguyện ước và mong chờ. Nhưng chừng nào còn tha thiết với đời là ta còn “tuổi ngọc”. Bài thơ của tác giả Lữ Hồng dưới đây như thay lời muốn nói...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

(GLO)- Bài thơ "Quê ngoại" của Nguyễn Ngọc Hạnh không chỉ là lời tỏ bày tình cảm quê hương mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự gắn bó với cội nguồn. Quê hương dù có xa hay gần, luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người, là điểm tựa để chúng ta tìm về trong những lúc lạc lõng nhất.

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

(GLO)- "Hoa vô thường" của Lê Từ Hiển mang đậm dấu ấn của sự chiêm nghiệm về cuộc đời, sự vô thường của thời gian qua những biến chuyển của thiên nhiên. Mỗi câu thơ như một khoảnh khắc dịu dàng, mà ở đó, tác giả lặng lẽ nhìn nhận và đón nhận mọi biến động của đời sống...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

(GLO)- Với "Giếng xưa", tác giả Nguyễn Ngọc Hạnh đã khắc họa bức tranh đầy khắc khoải, suy tư về cuộc đời. Khi thời gian lặng lẽ trôi qua, mỗi hình ảnh đều như một lời tâm sự rất riêng tư nhưng cũng thật gần gũi và đầy cảm xúc.

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

(GLO)- Nhằm tiếp tục phát huy hiệu quả công tác tuyên truyền, quảng bá hình ảnh, con người phố núi Pleiku, UBND thành phố phối hợp với Báo Gia Lai tổ chức Cuộc thi viết về chủ đề “Pleiku-Khát vọng vươn lên” năm 2025 trên các ấn phẩm của Báo Gia Lai. Ban tổ chức bắt đầu nhận bài từ ngày 20-1.