Duyên thơ Phố núi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Ở xứ mình, những người bén duyên với thơ khá nhiều. Trong bài viết này, tôi chỉ nói đến một người thơ ở phố núi Pleiku là Đào An Duyên.
Đào An Duyên có gửi cho tôi tập thơ “Ngày đã qua” (Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành). Phía trên tập thơ có ghi: Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam; Hội Văn học Nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam. Và tôi cũng được biết Đào An Duyên được giải thưởng thơ của Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam và Hội Văn học Nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam.
Tôi chưa gặp Đào An Duyên ngoài đời, chỉ gặp trong thơ, trong những bài thơ mà tôi cho là có duyên, như chính tên nhà thơ vậy.
“Ru mùa” là một trong những bài trong tập thơ mà tôi thích: “À ơi.../Cái rét đầu đông/Mưa hiu quạnh. Cải đã ngồng sắp hoa/Ta ngồi ru nỗi đường xa/Câu hát cũ dưới thềm nhà rêu phong.../...Hình như trời đã lập đông/Bàn tay lạnh/Giữa thinh không vẫy đò/À ơi.../Ru những mong chờ/Cớ sao con nhện chăng tơ giữa chiều...”.
Cái duyên trong thơ cũng như cái duyên ngoài đời của người con gái không chỉ là duyên dáng trong đường đi nước bước mà còn là cái duyên đằm thắm, mặn mà, cái duyên mà cha ông mình nói: Duyên thầm.
Tập thơ “Ngày đã qua” của tác giả Đào An Duyên. Ảnh: Khánh Châu
Tập thơ “Ngày đã qua” của tác giả Đào An Duyên. Ảnh: Khánh Châu
Duyên thầm ấy là cái duyên ẩn sâu trong tâm hồn, tính cách của con người cũng như trong từng câu chữ, của bài thơ: “Người cũ như sương buổi sớm/Mát ta một chút ngày nồm/Nửa đời chồn chân mỏi gối/Dịu dàng một ánh sao hôm.../...Người cũ giờ thành kỷ niệm/Lâu lâu ta lỡ chạm vào/Thương mình cũng thành ký ức/Đa đoan niềm cũ mà đau...” (Người cũ). “...Người đi về phương ấy/Có gặp lại ngày xưa/Và một ta thơ dại/Nhặt tháng ngày vu vơ” (Phương ấy).
Được biết, Đào An Duyên sinh ra ở quê lúa Thái Bình, lập nghiệp ở phố núi Pleiku, là một cô giáo yêu thơ và làm thơ. Thơ Đào An Duyên nặng tình với cả hai vùng quê này: “Con cúi lạy tháng mười đậu trên bông lúa uốn câu/Cong cong dáng mẹ/Hình hài con từ ấy lớn dần/Con nhờ đất mà thảo thơm tấm lòng nhân hậu.../...Con ngủ giấc thị thành mơ bông lúa uốn câu/Mẹ thắt đáy lưng ong ngồi quạt cho cha mắt ngời hạnh phúc/Tháng mười về. Dòng sông quê hiền hòa uốn lượn/Con soi mình. Mơ một giấc trong xanh” (Mơ giấc trong xanh).
Trong bài “Chiều Pleiku”: “...Hoa quỳ vàng khắc khoải/Xoay tít vòng bánh xe/Chiều ngoại ô bất chợt/Thương cánh chuồn triền đê/Dốc lên rồi dốc xuống/Đổ vào chiều Pleiku/Người đi xa có nhớ/Bốn mùa sương giăng mù...”.
Bây giờ, người ta nói nhiều đến cách tân thơ, đến chuyện thơ phải khác những gì đang có. Riêng tôi, trước sau vẫn cho rằng, thơ là thơ, dù cách tân đổi mới thế nào thì thơ vẫn phải là “ý tại, ngôn ngoại” như ông cha mình ngàn năm nay đã quan niệm. Tôi vừa đọc một số bài viết về nữ nhà thơ Mỹ Louise Gluck-người đạt giải Nobel văn học năm 2020, mới hay bà cũng cho rằng: Thơ phải ít chữ, kiệm lời, thơ là “phong cách của tư tưởng”.
Thời còn là sinh viên Khoa Văn Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội (nay là Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn), tôi đã nghe nói đến thơ tượng trưng của nhóm Dạ Đài. Thời đó, người ta có ý phê phán quan điểm của nhóm Dạ Đài. Nay tôi tìm đọc lại, mới hay nhiều điều trong đó đúng với quan điểm thơ của tôi: “...Thơ phải cấu tạo bằng tính chất của vô biên. Sau cái thế giới trên hàng chữ phải ẩn giấu muôn ngàn thế giới, cả thế giới đương thành và đương hủy...”. Nói điều này để soi chiếu vào nhiều câu thơ, nhiều bài thơ của Đào An Duyên.
Đào An Duyên là hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Gia Lai, hội viên Hội Văn học Nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam, nghề chính là giáo viên, chưa phải là nhà thơ chuyên nghiệp. Thế nhưng, thơ Đào An Duyên khá nhuần nhị, khá chuyên nghiệp. Ấy là tôi muốn nói đến những câu, trong nhiều bài thơ của Đào An Duyên có sức gợi, sức cảm, có ý ngoài lời ẩn giấu sau hàng chữ: “Sương giăng giăng tràn môi mắt/Ta ôm một thuở si mê...” (Cõng mùa). “Ta ru đời chưa ngủ/Ru lên ánh trăng gầy/Trăm năm tình vẫn vậy/Nỗi buồn nào qua đây/Ta ru nghìn đêm trước/Môi son giấc mơ ngoan/Giọt mưa khuya thềm vắng/Cơn mưa nào đi hoang” (Ru đêm). “...Em đàn bà phận mỏng/Nợ anh đời tơ vương...” (Nợ).
“...Có lẽ nào tình đã cũ/Khi mỗi bình minh em thức dậy...” (Mưa du ca). “...Đó là ngày. Em-người đàn bà đằm thắm...” (Em ngồi vá lại tháng năm em).
Tâm sự với tôi qua Facebook, Đào An Duyên nói rằng: “Em coi thơ như người bạn để gửi gắm những suy nghĩ, cảm xúc của cuộc đời. Trong sự giả chân lẫn lộn, thơ không bao giờ phản bội người anh ạ”.
Khi người thơ Đào An Duyên đã bén duyên thơ, hẳn thơ không phụ lòng người, tôi thiển nghĩ vậy.
DƯƠNG KỲ ANH

Có thể bạn quan tâm

Thơ Đào An Duyên: Ngàn sau

Thơ Đào An Duyên: Ngàn sau

(GLO)- Không chỉ là một lời nói về tình yêu, "Ngàn sau" của tác giả Đào An Duyên còn là một tác phẩm thơ triết lý, khẳng định sự bất tử, trường tồn của những xúc cảm chân thật qua biến động của thiên nhiên và cuộc sống.

Thơ Lê Vi Thủy: Tinh khôi mùa xuân

Thơ Lê Vi Thủy: Tinh khôi mùa xuân

(GLO)- "Tinh khôi mùa xuân" của Lê Vi Thủy thể hiện cảm xúc tươi mới, ngọt ngào của mùa xuân và tình yêu trong sáng, thuần khiết. Từ hình ảnh thiên nhiên gần gũi như "cánh hoa trắng", "giọt sương ban mai" đến những ẩn dụ về tình yêu, tất cả đều mang lại cho người đọc cảm giác ấm áp, đầy hy vọng.

Thơ Vân Phi: Ngõ xanh

Thơ Vân Phi: Ngõ xanh

(GLO)- Bài thơ Ngõ xanh của tác giả Vân Phi khắc họa một không gian thiên nhiên thanh bình của làng quê, nơi có mẹ cha và những điều thân thuộc nhất. Mỗi hình ảnh trong thơ như một lời nhắc nhở về sự quan trọng của gia đình, quê hương và những ký ức đẹp mà ta luôn cất giữ trong trái tim mình.

Khúc ca mùa xuân đoàn tụ

Khúc ca mùa xuân đoàn tụ

(GLO)- Mỗi lần nghe lại ca khúc “Sông Đakrong mùa xuân về” của nhạc sĩ Tố Hải, lòng tôi lại dạt dào xúc cảm và không thôi nghĩ về dòng chảy của những đoàn quân hào hùng ra trận để đem về mùa xuân đoàn tụ của một dân tộc anh hùng.

Thơ Phạm Đức Long: Tản mạn Pleiku

Thơ Phạm Đức Long: Tản mạn Pleiku

(GLO)- Pleiku hiện lên trong bài thơ của tác giả Phạm Đức Long như một vùng đất đầy bí ẩn, vừa thực vừa ảo, vừa hùng vĩ vừa mộng mơ. Những câu từ mang đến cho người đọc cảm giác như đang lạc vào không gian trữ tình, đầy sức sống, thôi thúc họ khám phá và trải nghiệm.

“Mưa giải thưởng” văn học nghệ thuật

“Mưa giải thưởng” văn học nghệ thuật

(GLO)- Năm 2024 được xem là năm “mưa giải thưởng” của văn học nghệ thuật (VHNT) Gia Lai tại các liên hoan, cuộc thi khu vực và toàn quốc, trong đó có nhiều giải cao. Đây là ghi nhận xứng đáng cho sự đầu tư, nỗ lực trong lĩnh vực đòi hỏi sức sáng tạo không ngừng của đội ngũ văn nghệ sĩ tỉnh nhà.

Họa sĩ Lê Hùng và tập sách ảnh vừa xuất bản. Ảnh: P.D

Họa sĩ Lê Hùng: Tìm chốn riêng sắc màu

(GLO)- Cây bàng cao lớn nghiêng tàng lá xuống ngôi nhà nhỏ (64A Lê Thánh Tôn, TP. Pleiku) được họa sĩ Lê Hùng chọn làm nơi đặt phòng tranh cá nhân. Sau hơn 40 năm gắn bó với cây cọ, ông mới có một chốn riêng để trưng bày tác phẩm mà mình dày công sáng tác.

Du khách người Ý thích thú tìm hiểu các nhạc cụ truyền thống Jrai dưới sự hướng dẫn của Nghệ nhân Ưu tú Rơ Châm Tih. Ảnh: Quốc Nguyễn

Quảng bá “sức mạnh mềm” từ hoạt động đối ngoại văn hóa

(GLO)- Những ngày gần đây, hình ảnh truyền cảm hứng nhất được lan tỏa trên báo chí và mạng xã hội là việc Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính và ông Jensen Huang-Nhà sáng lập, Chủ tịch Tập đoàn Nvidia (chuyên về lĩnh vực công nghệ) cùng dạo phố cổ và thưởng thức nem chua rán, uống bia.

Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh tiết lộ cách viết '3 trong 1' ở 'Tiệm sách của nàng'

Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh tiết lộ cách viết '3 trong 1' ở 'Tiệm sách của nàng'

Trong số các tác phẩm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, đã có nhiều tựa sách đề cập đến nhân vật nữ cá tính như: Nữ sinh, Những cô em gái, Út Quyên và tôi… nhưng đây là lần đầu tiên từ khóa “sách” và “nàng” cùng xuất hiện trên bìa tác phẩm mới, tạo cho bạn đọc sự tò mò thú vị.