Cựu lính biển chữa tàu

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Suốt hơn 30 năm qua, tại TP Đà Nẵng, Hợp tác xã Sửa chữa tàu thuyền Cựu chiến binh đã trở thành điểm tựa vững chắc cho những con tàu, thuyền vươn khơi.

Nơi đây quy tụ nhiều thế hệ cựu chiến binh của thành phố, những người lính đã rời quân ngũ vẫn ngày ngày miệt mài khoác “áo mới” cho các con tàu sau bao năm dãi dầu giữa sóng gió biển khơi.

Tọa lạc tại Lô D3, khu âu thuyền Thọ Quang, phường Thọ Quang, quận Sơn Trà, TP Đà Nẵng, Hợp tác xã không chỉ mang lại việc làm ổn định cho những người lính năm xưa sau khi rời quân ngũ, mà còn là nơi để họ tiếp tục cống hiến, đóng góp cho cộng đồng bằng chính tay nghề và lòng yêu nghề của mình.

Bám biển cách riêng

Từng có 4 năm làm nhiệm vụ tại Lữ đoàn 161, Vùng 3 Hải quân, ông Ngô Gia Nghĩa (54 tuổi, quê Nghệ An) tự hào nói: “Biển cả không chỉ là nguồn sống mà còn là linh hồn của mỗi người dân Việt.

Ngày trước, lúc còn trong quân ngũ, tôi luôn xem mỗi nhiệm vụ trên biển là trách nhiệm thiêng liêng của một người lính. Giờ đây, khi đã rời quân đội, không còn những đêm lênh đênh giữa đại dương nữa, tôi vẫn chọn gắn chặt với biển, nhưng theo một cách khác”.

Hồi sinh những con tàu vươn khơi bám biển. Ảnh: Minh Hiền
Hồi sinh những con tàu vươn khơi bám biển. Ảnh: Minh Hiền

Mỗi ngày, từ 7 giờ sáng, ông Nghĩa lại đồng hành với những người đồng đội tại nơi mà ông gọi là “hải phận” của những người lính đã rời quân ngũ. Ở nơi ấy, họ không còn đối mặt với bão tố, sóng dữ hay những lần say sóng liên tục, mà là những con tàu rệu rã sau chuyến hải trình dài ngày. Bằng đôi tay chai sạn và kinh nghiệm tích lũy qua năm tháng, họ lặng lẽ hồi sinh từng con tàu, con thuyền.

Hơn 20 năm gắn bó với nghề sửa chữa tàu thuyền, ông Nguyễn Văn Tài (60 tuổi, quê TP Đà Nẵng), người từng một thời đóng quân ở Gia Lai, cho biết, mỗi con tàu vào xưởng đều mang theo những dấu vết của biển khơi, từ lớp vỏ bị ăn mòn đến những bộ phận hư hỏng sau khi rong ruổi qua nhiều tháng ngày hoạt động. Nhiều chiếc tàu vỏ sắt, vỏ gỗ nằm cạnh nhau, mỗi chiếc có “triệu chứng” riêng và cần được “chẩn đoán” để có phương án “điều trị” phù hợp.

“Trước đây, có những con tàu vào xưởng trong tình trạng hư hỏng nặng, thoạt nhìn cứ tưởng không thể sửa chữa. Nhưng may mắn là, nhờ kiên trì phục hồi từng bộ phận, chúng tôi đã giúp con tàu vận hành ổn định trở lại”, ông Tài cười tươi chia sẻ.

Cựu chiến binh Nguyễn Văn Tài miệt mài với công việc. Ảnh: Minh Hiền
Cựu chiến binh Nguyễn Văn Tài miệt mài với công việc. Ảnh: Minh Hiền

Theo ông Tài, mùa cao điểm duy tu, bảo dưỡng tàu thuyền thường rơi vào khoảng tháng 3, tháng 4. Trong khoảng thời gian này, những người thợ phải dốc hết sức mình, miệt mài làm việc qua từng công đoạn, từ róc vỏ tàu, sơn màu, gắn chân vịt, dán keo…

Mọi thao tác đều đòi hỏi sự tỉ mỉ và chính xác, bởi chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của con tàu khi ra khơi. Họ làm việc không ngừng nghỉ với mong muốn giúp ngư dân sớm trở lại với biển cả, tiếp tục những chuyến đánh bắt đầy ắp cá tôm.

Vừa khéo léo nhét bã tre vào từng khe hở trên thân thuyền, thợ sửa tàu Nguyễn Văn Tài vừa say sưa kể: “Gia đình tôi không ai theo nghề này, nhưng nhiều đời đều là ngư dân. Ban đầu, tôi chọn nghề để lo cho gia đình, nhưng càng làm, tôi càng yêu thích công việc này. Cảm giác nhìn thấy con tàu sau sửa chữa trở lại biển cả, vững vàng trước sóng gió, thực sự rất vui”.

Cha trước, con sau...

Để có thể theo đuổi công việc này, những người thợ sửa tàu phải có sức khỏe dẻo dai và tinh thần bền bỉ. Dưới cái nắng gay gắt, họ cần mẫn tháo lắp những bộ phận máy móc, khom lưng hàng giờ dưới đáy tàu để sửa chữa.

Dẫu đã rời quân ngũ, họ vẫn giữ vững tác phong của người lính - nghiêm túc, chính xác, không ngại gian khó. phục hồi những chiếc tàu để chúng tiếp tục hành trình vươn khơi bình an.

Cựu binh hải quân Ngô Gia Nghĩa phấn khởi cho xem những bức ảnh cũ khi ông còn là chàng trai 21 tuổi làm nhiệm vụ trên đảo, hay bức hình chụp chung với Anh hùng Gạc Ma Nguyễn Văn Lanh. Ông vừa khoe cánh tay rám nắng vừa kể: “Hồi còn làm nhiệm vụ ban đêm, chúng tôi thích nhất là những lúc tạo âm thanh để cá heo bơi theo đuôi tàu. Cảnh tượng ấy vừa kỳ diệu, vừa gắn bó với đời lính biển. Giờ trở về đây, thỉnh thoảng những kỷ niệm lại ùa về, trở thành câu chuyện để chúng tôi nhắc đến trong lúc sửa chữa một chi tiết nào đó trên con tàu”.

Đều đặn từ sáng đến chiều tối, những người thợ nơi đây luôn tất bật với công việc. Tiếng búa gõ vào thân tàu vang lên liên hồi, xen lẫn tiếng máy mài từ đáy, tiếng hàn xì lách tách, tạo nên âm thanh đặc trưng của xưởng sửa chữa tàu thuyền. Mỗi con tàu vào xưởng giống như một “bệnh nhân”, được các thợ lành nghề tận tâm “bắt mạch, kê đơn”.

Khi hoàn thành một phần, họ lại tiếp tục sửa chữa bộ phận khác, kiên trì chăm chút từng chi tiết cho đến khi con thuyền “khỏe” lại.

Ông Trần Văn Triệu, 71 tuổi, chủ một chiếc tàu đang được tu sửa tại xưởng, cho biết ông đưa tàu từ huyện Núi Thành (tỉnh Quảng Nam) ra đây để sửa chữa.

Chi phí vận chuyển có tốn kém hơn do phải di chuyển vượt quãng đường xa, nhưng ông vẫn chọn cơ sở này. “Dù chi phí có cao hơn, nhưng ngư dân chúng tôi vẫn quyết tâm sửa chữa phương tiện để yên tâm vươn khơi ra biển”, ông Triệu chia sẻ.

Đồng hành với từng “căn bệnh” của mỗi con tàu suốt hơn hai thập kỷ, ông Nghĩa vẫn giữ nguyên tình yêu nghề. Với ông, mỗi ngày được làm việc là một cách để ông tiếp tục cống hiến, giống như những năm tháng tuổi trẻ ông từng hết mình vì nhiệm vụ.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa, ông Nghĩa vừa uống nước vừa cười nói: “Nhìn thì tưởng sửa nhanh chứ tốn kha khá thời gian đó. Cùng một ‘bệnh hàu ăn’ mà con tàu nào cũng mắc đi mắc lại. Phải cạo sạch, xử lý kỹ, nếu không thì chỉ ít bữa lại đóng dày thêm, tàu chạy ì lắm!”.

Ông Tài cho biết, số lượng cựu chiến binh bám trụ với xưởng sửa tàu càng lúc càng ít đi do tuổi tác của họ cao dần. Thay vào đó là lớp trẻ, mà hầu hết đều là con em của các cựu chiến binh.

“Lớp cha trước, lớp con sau”, với ông và thế hệ con cháu mình, nơi đây từng ngày vẫn vang lên từng mũi đục, mùi sơn vẫn thoảng trong gió, và bụi vẫn bay khắp một vùng sóng nước. Bởi sửa chữa những con tàu không chỉ là mưu sinh, mà còn là cách họ giúp những con tàu an toàn vươn khơi, giữ vững chủ quyền biển đảo quê hương.

Theo MINH HIỀN (TPO)

Có thể bạn quan tâm

Trả nợ cho rừng

Trả nợ cho rừng

Giữa bạt ngàn màu xanh thẳm của dãy Trường Sơn hùng vĩ, sông Thanh ở huyện vùng cao Nam Giang (tỉnh Quảng Nam cũ) đang ôm ấp những cánh rừng già nguyên sơ. Ít ai biết rằng hơn một thập niên trước, khi nhắc đến nơi đây, người ta sẽ nghĩ về một "Tam giác vàng" thu nhỏ giữa lõi sông Thanh.

Mùa vải chín

Mùa vải chín

Vào một ngày đầu hạ, khi trời còn vương chút mát lành của những cơn mưa đêm, anh bất chợt thấy trên con phố Giải Phóng xuất hiện những chiếc xe ô tô con nhỏ, chở đầy vải từ quê lên.

Chống hàng gian, hàng giả - Bài 2: 'Siết' người nổi tiếng quảng cáo sai sự thật

Chống hàng gian, hàng giả - Bài 2: 'Siết' người nổi tiếng quảng cáo sai sự thật

Lợi dụng sự phổ biến và thông dụng của các phương tiện truyền thông, đặc biệt là mạng xã hội (MXH), nhiều người, trong đó không ít người nổi tiếng hoặc người có ảnh hưởng trên mạng xã hội (KOL) đã truyền tải nội dung sai sự thật, gây ảnh hưởng đến người tiêu dùng (NTD) và bức xúc cho người dân.

Chìa khóa mở cửa Tây Nguyên và Nam Trung bộ: Khát vọng “mỏ vàng” còn ngủ yên

Chìa khóa mở cửa Tây Nguyên và Nam Trung bộ: Khát vọng “mỏ vàng” còn ngủ yên

Với lợi thế về vị trí địa lý, thiên nhiên kỳ vĩ và kho tàng văn hóa đa dạng, Tây Nguyên và Nam Trung bộ sở hữu sức hút độc đáo. Tuy nhiên, việc khai thác những lợi thế này để phát triển du lịch còn rất hạn chế. Làm thế nào để đánh thức “mỏ vàng” còn ngủ yên này, biến khát vọng thành hiện thực?

Trả lại 'khoảng trời' cho trẻ thơ - Bài 2: Con công nhân lao động chơi ở đâu?

Trả lại 'khoảng trời' cho trẻ thơ - Bài 2: Con công nhân lao động chơi ở đâu?

Với không ít gia đình công nhân lao động ở những thủ phủ công nghiệp như TPHCM, Bình Dương, nghỉ hè là thời gian ám ảnh nhất. Bởi, con trẻ nghỉ hè nhưng phụ huynh vẫn đến nhà máy. Không ít phụ huynh buộc phải để con ở nhà một mình tại khu trọ, số khác đưa con cùng vào nhà máy hoặc gửi về quê.

Chuyện xưa Diệp Kính

Chuyện xưa Diệp Kính

(GLO)- Hiện nay, nhiều người vẫn quen gọi khu vực trung tâm TP. Pleiku là khu Diệp Kính. Một số bạn trẻ khi gặp tôi cũng thường hỏi về nguồn gốc của tên gọi này. Mỗi lần nhắc đến khu Diệp Kính, bao ký ức lại ùa về trong tôi.

Trả lại 'khoảng trời' cho trẻ thơ - Bài 1: Đôn đáo tìm chỗ chơi cho con

Trả lại 'khoảng trời' cho trẻ thơ - Bài 1: Đôn đáo tìm chỗ chơi cho con

Mỗi dịp hè về, câu hỏi: “Trẻ em sẽ chơi ở đâu?” lại trở thành mối bận tâm của nhiều bậc phụ huynh. Nhiều trẻ vì thiếu sân chơi đã phải giam mình trong nhà với điện thoại, tivi. Hè về, trẻ em rất cần một sân chơi đúng nghĩa, không chỉ là chốn nô đùa an toàn, mà còn là nơi ươm mầm nhân cách.

Qua xứ trầm hương: Di sản văn hóa từ miền duyên hải Khánh Hòa - Bài 1: Di sản văn hóa từ miền duyên hải

Qua xứ trầm hương: Di sản văn hóa từ miền duyên hải Khánh Hòa - Bài 1: Di sản văn hóa từ miền duyên hải

“Khánh Hòa là xứ trầm hương/Non cao biển rộng người thương đi về” - những câu thơ của nhà nghiên cứu Quách Tấn trong biên khảo Xứ trầm hương vừa là sự khẳng định danh xưng của một miền đất, vừa như lời mời gọi lữ khách bốn phương tìm về với thủ phủ của trầm hương Việt Nam.

null