Chuyện làm ăn của ông Lê Đầy

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Người ta thường nghĩ người gốc Việt ở Phnom Penh thường có gốc gác miền Tây Nam bộ, nhưng ông Lê Đầy quê ở Hải Dương.

Ở tuổi 50, ông có một cơ nghiệp tương đối sau những năm tháng mưu sinh ở xứ người: ba căn nhà, một tiệm phở, một cơ sở sản xuất giò chả.

Tiệm phở của ông nằm trên đường 516, quận Toul Kork, từ sáng đã đông khách đến ăn. Ở một nơi xa xôi thế này, thật ấm áp khi gọi một tô phở bò tái nghi ngút khói, bỏ vào giá trụng, rau quế... và nghe cái vị của quê hương xứ sở thấm vào lòng.

 

Ông Lê Đầy với món giò chả đặc sản Việt Nam.
Ông Lê Đầy với món giò chả đặc sản Việt Nam.

34 năm ở xứ người

Khi nhắc về những năm tháng bươn chải ở Phnom Penh với hai bàn tay trắng, ông Đầy lộ vẻ xúc động.

Tháng 11-1982, ông tham gia quân tình nguyện VN và phục vụ đến năm 1987. “Xuất ngũ, tôi về lại Hải Dương một tháng. Rồi do có bà con ở Tây Ninh nên khăn gói vào đó, vì ở quê cũng không biết làm gì để sống” - ông kể.

Ở Tây Ninh được nửa năm, một người bạn rủ ông qua Campuchia làm ăn. Không suy nghĩ nhiều, ông gom mấy bộ quần áo rồi lên đường.

Qua xứ người, ông Đầy ở nhờ nhà người quen, học cách làm men nấu rượu. Chưa đầy hai năm, gia đình người này về lại Việt Nam, ông thất nghiệp.

Giọng buồn buồn, ông nói: “Thấy ở khu mình sống có người làm nghề cắt tóc nên tôi nghĩ mình cũng làm được. Vậy là tôi lấy một chỉ vàng dành dụm đi học cắt tóc”.

Ngày ngày, ông đạp xe tới chợ Orussey để học nghề. Thời điểm đó, ở khu chợ này chỉ có tiệm cắt tóc của người VN, cùng với vài tiệm bán cà phê, tạp hóa rải rác.

Trong lúc hành nghề, ông Đầy tình cờ gặp và cưới một phụ nữ VN. “Cổ bán bánh mì ở gần chân cầu, qua chỗ tôi cắt tóc rồi quen nhau. Năm 1990, tôi mua được căn nhà nhỏ rồi làm đám cưới. Ban ngày tôi vẫn đi cắt tóc, ban đêm bán bánh mì ở lề đường Toul Kork tới 1g sáng mới dọn về”.

Nói là mua được nhà nhưng lúc đó chỉ là căn nhà lợp lá thốt nốt tạm bợ, chi tiêu thiếu trước hụt sau. Ông bảo vì biết cuộc sống mà hai vợ chồng mới tạo dựng chỉ là bước đầu của chặng đường dài, nên nhắm dư được chút nào là mua vàng cất, không dám sắm sửa tiêu xài gì.

Mở trang trại nuôi dê

Ông Đầy là người có máu làm ăn, thấy cái gì có vẻ làm được là không ngại thử sức. “Thấy bán bánh mì và cắt tóc mãi cũng không dư được, khoảng năm 2006 tôi chuyển qua bán lẩu dê. Cũng lo lắng vì không biết có đắt khách không, tôi cũng chưa từng mở quán ăn bao giờ cả” - ông nói.

3g sáng ngày nào ông cũng chạy xe máy 16km, ngồi phà qua sông Tonlé Sap (đoạn sông Mekong chảy qua Phnom Penh) để đến trang trại mua dê. Ông lấy mối mỗi ngày một con.

 

Trả nợ quê hương

Sau khi thành công nơi đất khách, ông Lê Đầy muốn trả nợ cho quê hương. Chừng chục năm nay, ông là “địa chỉ đỏ” để người ở VN tìm kiếm người thân của mình bên Campuchia. Ông ra sức dùng thời gian rảnh rỗi để đi tìm giúp những người nhờ cậy mình.

Ông tâm sự: “Những năm tháng chiến tranh, tôi từng chứng kiến cảnh cha con, anh em thất lạc nhau nên tôi hiểu nỗi mong mỏi đoàn tụ của họ. Vì vậy khi có người nhờ, dù bất kể ở đâu tôi cũng sẽ tìm giúp”.

Trước đó, ông Đầy thuê người từ VN qua để chỉ cách giết thịt, nấu lẩu và làm các món ăn liên quan đến dê. Việc bán buôn cũng không lời nhiều nhưng khách đến quán ông ngày một đông bởi ông nấu đúng hương vị VN. Nhiều người ở xa cũng tìm tới quán.

Khi quán lẩu dê đã ổn định, năm 2010 ông mở trang trại để cung cấp thịt dê và tạo thị trường.

Ông tìm mua một miếng đất khoảng 300m2 ở ngoại thành, gần cánh đồng cỏ để có nguồn thức ăn cho dê, và cất thêm một căn nhà. Nơi này gần con đường mang tên Hà Nội, được đặt tên từ một chuyến ngoại giao của Chính phủ VN với Campuchia trước đây.

Ông cũng mua một chiếc xe hơi để đi buôn dê. Những ngày đầu, chuồng dê của ông là cái chuồng bằng ván ghép lại, có vỏn vẹn 6 con dê.

Dần dần qua hai năm, mọi thứ đâu vào đó, ông giao chuồng dê lại cho vợ chăn nuôi. Ông có ba quán lẩu dê, sau này sang lại nên hiện tại chỉ còn một quán. Giao lại cho vợ, ông tiếp tục tính toán để kiếm chuyện làm tiếp.

Trong lúc chuyện trò, ông Đầy bộc bạch rằng ông rất thích ăn phở VN nhưng những năm đó tìm một quán phở đúng chất VN ở Phnom Penh là chuyện cực khó. Nghĩ vậy, ông quyết tâm mở một quán phở.

“Tôi có quen với một anh người Nam Định cũng từng bán phở đắt hàng. Tôi mời anh ấy lại nhà ăn cơm trưa, rồi ngỏ ý muốn anh truyền lại nghề nấu phở. Anh ấy vui vẻ đồng ý, còn sang lại đồ nghề bán phở ngày trước cho tôi nữa” - ông kể.

Học được cách nấu phở nhưng ông Đầy vẫn đắn đo. Bởi Phnom Penh có cả người Khmer, người gốc Hoa, gốc Việt (đa số là người miền Nam) sinh sống, sở thích ăn uống cũng khác nhau, vậy làm sao để phở của ông chiều được lòng khách?

Vậy là ông mày mò, vừa nấu vừa hỏi ý kiến người xung quanh sao cho vừa miệng nhưng vẫn đảm bảo giữ những hương vị phở truyền thống.

Kể về ngày đầu khai trương quán, ông hào hứng: “Bữa đó tôi không thu đồng nào của khách, đồng thời nhờ khách góp ý xem phở đã ngon chưa. May là khách khen, coi như mình đã thành công”.

Thời điểm đó, khách đến quán ông ăn phở rất đông. Nhiều người ở tuốt trong nội thành cũng chịu khó chạy xe đến quán ông ăn một tô phở rồi đi về. Người gốc Hoa, người Khmer cũng ưng món phở của ông.

Dù làm đủ thứ việc nhưng ông Đầy chưa khi nào nản lòng. Sau vài năm, trang trại của ông có 200 con dê, ông còn nuôi thêm cừu, vịt xiêm... để bán. Rồi ông chuyển sang làm doanh nghiệp, nhập khẩu hàng hóa cho một tổng công ty về mạng điện thoại, vận chuyển thiết bị làm cầu...

Tuy đã khá giả nhưng ông vẫn giữ lại bộ đồ nghề ngày trước cắt tóc, giữ lại cái chuồng dê nhỏ xíu mà hiện giờ ông cải biến thành chỗ ngủ của mình mỗi đêm. Ông nói làm vậy để nhớ lại những tháng ngày gian khó.

Món giò chả của quê hương

Từ năm 2011, ông Đầy học cách làm giò chả từ người bạn cùng quê. “Tôi sắm đồ nghề làm giò hết 10 triệu đồng, rồi mời người bạn từ VN sang dạy nghề cho mình trong một tháng” - ông kể.

Phải mất một năm ông mới làm thành thạo vì ban đầu không biết cách pha các loại nguyên liệu, mẻ nào cũng bị hỏng. Cứ mẻ nào hỏng, ông lại mày mò tìm nguyên nhân, rồi tiếp tục làm mẻ mới. Hiện tại, một lần làm được 60kg, ông bán được ba ngày.

Người ta đùa rằng ông giờ “giàu” rồi thì giữ cái nghề làm giò chi cho cực thân, nhưng ông nói đó là món giò chả của quê hương, ông không bỏ được.

Rồi ông kể tiếp: “Mỗi lần làm là tôi dậy từ 2g30 sáng để đi chợ mua nguyên liệu cho tươi ngon. Máy làm giò, nguyên liệu, các công đoạn đều phải bảo đảm sạch sẽ để khách tin dùng”.

Cũng bởi vì món giò của ông làm ra thơm ngon, tính ra tiền Việt Nam là 220.000 đồng/kg nhưng bán đắt hàng.

Và cũng chính vì thế, khi nhắc tới ông, người ta thường gọi là ông Đầy giò chả. “Ai đặt hàng dù chỉ có 1kg giò mà ở xa cả 20 km tôi cũng chạy xe đi giao. Họ tin mình họ mới đặt mua, xa xôi chút thì có ngại gì đâu” - ông chia sẻ.

Trong những năm tháng nơi xứ người, hiểu nỗi đắng cay bơ vơ khi mới sang Phnom Penh nên ông Đầy luôn chú tâm giúp đỡ những người VN mới sang có ý định kinh doanh. Từ những kinh nghiệm có được, ai tìm đến hỏi ý kiến, ông đều nhiệt thành chỉ dẫn.

Theo tuoitre

Có thể bạn quan tâm

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

(GLO)- Khi mới xây dựng, các chốt chiến đấu dân quân thường trực biên giới chỉ có công sự, trận địa chiến đấu. Nhờ bàn tay lao động cần cù của cán bộ, chiến sĩ, chốt được phủ xanh bởi bồn hoa, cây cảnh, thảm cỏ, cây xanh và có vườn tăng gia, ao cá, tạo thêm nét đẹp ở nơi biên cương.

null