Biển động

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Liên về đến nhà trời đã ngả sang chiều. Gió đang thổi lớn. Mấy tàu dừa ngay cạnh nhà khua lên xào xạc. Cánh cửa nhà chỉ khép hờ bị gió giật bung ra, đập ra đập vào cạch cạch. “Gió thế này, má còn đi đâu không biết”. Liên vừa thu dọn mớ củi khô vào chái bếp vừa càu nhàu: “Má cũng thiệt là, có bếp gas không chịu dùng, xoong nồi lúc nào cũng lấm lem hết”.

Thu vội mấy bộ quần áo của má đang phần phật bay trên dây phơi, có cái đã rơi lăn tròn trên cát, Liên mang nhanh vào trong nhà. Trời thế này, kiểu gì cũng lại mưa lớn. Vừa bước chân vào gian giữa, Liên khựng lại. Trong nhà, mùi khói hương bảng lảng. Trên ban thờ, hình ảnh ba như đang mỉm cười với Liên, bên cạnh bát hương thờ ba là một bát hương nhỏ, không có hình. Đó là em Liên. Đứa em chưa kịp chào đời từ mùa biển động năm ấy. Ngày mà Liên mới là cô bé tròn mười tuổi.

 

Minh họa: Kim Hương
Minh họa: Kim Hương

Thời gian sao nhanh quá, mới đó mà đã hơn mười năm trôi qua. Từng ấy thời gian đủ để Liên trưởng thành, đủ để xoa dịu đi nỗi đau ngày nào. Nhưng mỗi khi trở về, nhìn thấy hình ba đang cười, mọi chuyện lại như vừa mới hôm qua. Mắt Liên bỗng nhòe đi, môi mấp máy: Ba ơi! Bỗng Liên giật mình: “Thôi chết, chắc má lại ra biển rồi”. Cô vội khóa cửa lại, chạy băng qua rặng dừa trước nhà về phía biển. Nhìn thấy bóng má từ xa, Liên đã gọi:

- Má ơi! Má!

Chẳng biết có nghe tiếng gọi mà người đàn bà không hề ngoái đầu lại, vẫn đứng bất động nhìn ra biển, ánh mắt xa xăm. Liên chạy gần đến nơi, cô đi chậm lại. Có lẽ má lại nhớ ba, nhớ ngày ấy. Năm nào mùa biển động, chiều chiều má lại ra đây đứng. Má chờ gì ngoài đó? Cũng vẫn chỗ này, ngày má tiễn ba đi. Và chính chỗ này, thằng em từ bỏ má con Liên khi còn nằm trong bụng má. Từ ngày ấy, thi thoảng má như người mất hồn, nhớ nhớ quên quên, đôi lúc đang dưng bật khóc, rồi lại bật cười. Càng lớn lên, Liên càng hiểu hơn nỗi đau mà má đang chịu đựng. Má mới ngoài bốn mươi mà đã trở nên se sắt đến tội nghiệp. Đôi mắt lúc nào cũng rầu rầu, ngay cả khi má cười thì đôi mắt ấy vẫn chẳng thể ánh lên nổi niềm vui. Liên nhẹ nhàng đến bên, vòng tay ôm choàng lên vai má thủ thỉ:

- Má à, ta về thôi!
- Con về rồi hả? Đứng đây, đứng đây với má một lúc. Ngoài kia sóng biển lớn quá.
- Dạ, lại bắt đầu mùa mưa bão nữa đó má à!
- Phải chi ngày ấy, má cương quyết hơn, không cho ba con đi, thì giờ…

Má nói mà mắt vẫn hướng về phía biển. Từng con sóng chồm lên xô vào bờ cát. Những hạt bụi nước li ti bị gió hất vào bờ, bám vào da thịt rin rít. Sống mũi Liên bỗng cay cay. Rồi chẳng thể ngăn dòng nước mắt đang chực trào, Liên nấc lên:

- Thôi mà má. Đã lâu lắm rồi. Má cứ như vậy ba con chắc đau lòng lắm.
Liên ôm má vào lòng vỗ về. Sóng vẫn xô ngoài khơi, mịt mù. Biển động. Biển trơ trọi một mình gào thét, hờn dỗi. Ngoài kia một màu xám đục bao la. Chẳng con thuyền nào còn ra khơi nữa, mặc cho biển đang giận dữ.

*
- Mình à, hay mình đừng đi nữa. Mấy hôm nay em thấy trời chuyển rồi, biển đục lắm.
- Em yên tâm, anh đi nốt chuyến này rồi về sẽ cho thuyền vào vũng tránh bão.

Ba cùng mấy người trong chuyến đi khiêng những can nước ngọt xuống thuyền, chuẩn bị lương thực đủ cho vài tuần lênh đênh giữa biển khơi. Má nhìn theo, tự nhiên thấy lo lắng, bồn chồn. Ba xoa đầu Liên dặn:

- Con gái ở nhà nhớ chịu khó học hành, giúp má nghen. Đi đợt này về ba sẽ mua cho con chiếc áo hoa mới.

Liên “dạ” thật to và sung sướng nghĩ về chiếc áo mới trong tưởng tượng. Liên đâu ngờ rằng đó là buổi chia tay mãi mãi của gia đình. Đó là lần cuối cùng mà Liên được nhìn cái dáng hình quen thuộc của ba. Thuyền ba ra khơi được gần một tuần. Chiều đến Liên lại theo má ra bãi biển ngóng ba. Cơn bão bất ngờ ập đến, biển nổi cuồng phong. Má hớt hải ngóng theo những con thuyền chòng chành vật lộn với sóng biển vào nơi tránh bão an toàn. Thuyền của ba vẫn chưa thấy về. Má lo lắng chạy ngược chạy xuôi hỏi thăm các thuyền bạn. Mọi người trấn an: Chắc thuyền ba đã tạt vào hòn đảo nào đó tránh bão rồi. Má yên tâm hơn. Một ngày. Hai ngày. Ba ngày. Năm ngày… Cơn bão tạm qua đi. Má lại vội dắt theo Liên ra biển. Đôi mắt má trũng sâu nhìn ra biển khơi vời vợi ngóng đợi ba về. Lại thêm cơn bão nữa.

Hôm đó, má đang ngồi chặt mấy cành dừa khô bên chái bếp, có người chạy đến báo đã có thông tin về thuyền của ba. Má mừng quá, buông vội con rựa xuống:

- Thật hả anh? Vậy giờ mọi người sao rồi? Anh Hoan nhà em…
- Cô Tâm…

Người đó ngắt lời má, ngập ngừng. Có chuyện gì mà khó nói vậy sao? Bé Liên ngước cặp mắt tròn xoe nhìn lên:

- Ba con đang ở đâu hả bác Tư?
- Người ta nhặt được mảnh vỡ của tàu chú Hoan dạt vào bãi đá phía trại. Còn người thì…
Má đứng bất động. Nước mắt cứ thế trào ra. Rồi má vùng chạy về phía biển, tiếng gọi của má bị vỡ tan ra trong tiếng gió rít bên rặng dừa. Biển lại đang nổi cuồng phong, từng cơn gió mạnh thi nhau xô má ngã. Má ôm bụng, đôi chân mềm đi:
- Mình ơi!

Tiếng gọi của má hòa vào tiếng gào thét của sóng gió. Liên chạy theo ôm má khóc. Cô bé dường như cảm thấy có điều gì đó rất ghê gớm đang đến với gia đình mình.

- Máu, má ơi! Nhiều máu quá!

Má ôm bụng, hốt hoảng nhìn dòng máu đang chảy dưới chân mình rồi ngất đi khi mọi người kịp chạy đến. Má tỉnh dậy trong ngôi nhà nhỏ của mình, trong ồn ào tiếng người nhưng không có tiếng ba. Cơn bão đã cướp đi ba của Liên, biển khơi đã lạnh lùng nhấn chìm lời hẹn trở về của ba. Đứa em cũng ra đi theo dòng máu đỏ chảy tràn trên đùi má xuống bờ cát khi má chạy ngã sấp ngã ngửa từ nhà ra biển. Má ôm ghì Liên vào lòng, khóc không thành tiếng. Nếu ngày ấy không có Liên, má cũng đã theo ba, theo em mất rồi.

*
Vậy mà đã qua bao mùa biển động. Liên đã trưởng thành, đi làm, đã có thể đỡ đần má. Cô muốn má lên thị trấn ở với mình nhưng má nhất quyết không chịu. Mười mấy năm qua đi, má vẫn tin sẽ có một phép màu nào đó xảy ra. Và mỗi khi biển động, má lại ra đây dõi đôi mắt xa xăm ngóng ra ngoài khơi.

- Cô Tâm ơi! Liên ơi!

Bác Tư vừa chạy vừa gọi má con Liên. Hình như bác đang cười. Không bác khóc mới phải. Rõ ràng Liên thấy giọt nước mắt đang lăn. Bác hết cầm tay má rồi lại cầm tay Liên:
- Chú Hoan còn sống. Còn sống cô ơi, cháu ơi!

Liên không tin vào tai mình nữa, tim đập mạnh. Má vịn chặt vào tay Liên, môi mấp máy:
- Anh Tư nói sao cơ? Anh Hoan nhà em…?

- Phải, phải! Chú ấy còn sống.Tận một hòn đảo ở Philippines cơ. Một tàu cá của tôi bị cơn bão này làm cho chết máy, dạt vào đó. Mấy anh em trên thuyền điện về là gặp chú Hoan. Chú ấy vẫn khỏe mạnh, mỗi tội không nhớ gì nhiều ngoài tên cô và con bé. Đợt bão năm đó thuyền chú Hoan bị đánh tan, đâu biết ai còn ai mất, chú ấy bị dạt vào bãi đá bất tỉnh, ngư dân ở đó họ cứu được. Đây, đây, chú ấy đây này.

Má và Liên vội nhìn vào chiếc điện thoại mà bác Tư đưa ra. Mọi người chụp hình cùng ba gửi về cho bác. Nụ cười của ba vẫn như ngày nào. Đợt bão này qua đi, mọi người sẽ đưa ba về lại quê hương, về với mẹ con Liên.

Ba người không nói gì. Họ đứng cạnh nhau hướng ra biển. Có lẽ Liên sẽ xin nghỉ làm, ở nhà một thời gian, hàng ngày sẽ cùng má ra bờ cát này chờ ngày biển lặng.

Ý Thu

Có thể bạn quan tâm

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

(GLO)- Hình ảnh đầy luyến nhớ ấy đã lưu dấu vĩnh viễn trong ký ức một thi sĩ từng có phần đời sống và viết ở Pleiku-nhà thơ Lê Nhược Thủy. Để rồi, những gì đẹp đẽ nhất về phố núi, về Gia Lai được ông gom lại tròn đầy trong tập thơ “Mắt núi” vừa xuất bản.

Về một giấc mơ

Thơ Đào An Duyên: Về một giấc mơ

(GLO)- Bài thơ Về một giấc mơ của Đào An Duyên là hành trình khám phá chiều sâu của thời gian và ký ức qua âm thanh. Mỗi tiếng gõ cất lên như xuyên qua lớp rêu phong thời gian, mở ra cả một chân trời những giá trị xưa cũ, khiến con người lắng lại giữa dòng chảy hiện đại mà suy tư về nguồn cội.

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

(GLO)- Bài thơ "Khảo cổ An Khê" như một cách "phượt" về quá khứ, về những dấu tích cổ xưa của Nguyễn Thanh Mừng. Để rồi, ở đó, tác giả lại tự "khảo cổ chính mình", khát khao tìm lại những giá trị thuần khiết, giản dị của con người và văn hóa dân tộc.