Tranh vẽ trên khung giường xuất hiện ở triển lãm của Bùi Chát

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Tại triển lãm cá nhân lần thứ 5 'Được rồi được rồi' (OK Fine) của nghệ sĩ Bùi Chát, người xem bất ngờ với chất liệu thể hiện là những chiếc giường bố thời Covid-19.

Sáng 8-10, tại Lele Atelier (419 Lã Xuân Oai, P.Trường Thạnh, TP.Thủ Đức, TP.HCM), nghệ sĩ Bùi Chát đã khai mạc phòng tranh khá độc lạ, khi giới thiệu 31 bức tranh sơn dầu vẽ trên toan mới bọc từ những khung giường bố, được sắp đặt ngổn ngang trong không gian một quán cà phê sân vườn.

Tranh sơn dầu trên những khung giường bố của nghệ sĩ Bùi Chát. Ảnh: TRÀ CỦ LỦ

Tranh sơn dầu trên những khung giường bố của nghệ sĩ Bùi Chát. Ảnh: TRÀ CỦ LỦ

Nghệ sĩ Bùi Chát đã tận dụng các khung giường cũ thu gom từ nhiều nguồn khác nhau, kể cả từ các bệnh viện dã chiến từ thời Covid-19 để tạo nên những bức tranh trong hình thức "có một không hai" này.

Được rồi được rồi (OK Fine) là cách Bùi Chát phản ứng trước những khó khăn, căng thẳng, những ràng buộc, bế tắc, những ký ức chồng chéo và cả những lo âu đời thường... đeo bám tác giả. Triển lãm này cũng là cách tác giả tự trấn an bản thân, nhằm đưa chính mình trở lại trạng thái thăng bằng trong cuộc sống khi gặp nhiều bất trắc bất chợt ập đến.

Trước khi trở thành họa sĩ, Bùi Chat là một nhà thơ. Ảnh: TRÀ CỦ LỦ

Trước khi trở thành họa sĩ, Bùi Chat là một nhà thơ. Ảnh: TRÀ CỦ LỦ

Theo nhà phê bình mỹ thuật Nguyên Hưng: "Tranh Bùi Chát nghiêng hẳn theo hướng trừu tượng - đòi hỏi sự tinh tường và tinh tế trong dụng ngôn hội họa. Và hầu hết tranh tôi đã xem đều thực sự là những tác phẩm đẹp với phong cách Lyrical Abstraction rất riêng. Trừu tượng của Bùi Chát, bằng thứ 'ngôn ngữ tự trị' thuần khiết của hình và màu, thực sự là một thứ hiện thực tâm cảnh. Mỗi bức tranh đều bộc lộ một trạng thái tinh thần, biểu hiện cho một sự thật nào đó trong góc khuất tâm hồn".

Tiến sĩ Nguyễn Thị Từ Huy có góc nhìn gai góc hơn: "Marguerite Duras từng nói: 'Khi ta lôi từ trong mình ra cả một cuốn sách'. Có thể nói tương tự như vậy về hội họa tình huống của Bùi Chát rằng, tác giả đã lôi cả bức tranh ra khỏi mình, nhưng không định nghĩa cả mình lẫn bức tranh... Đúng như tác giả viết, đó là 'một dạng hội họa không chủ đích'. Và tác giả đang ở trong thời kỳ đầy đam mê, bị thúc đẩy một cách mạnh mẽ bởi tính không chủ đích này".

Tranh trong khuôn viên Lele Atelier (419 Lã Xuân Oai, P.Trường Thạnh, TP.Thủ Đức, TP.HCM) . Ảnh: TRÀ CỦ LŨ

Tranh trong khuôn viên Lele Atelier (419 Lã Xuân Oai, P.Trường Thạnh, TP.Thủ Đức, TP.HCM) . Ảnh: TRÀ CỦ LŨ

Và cứ thế, nghệ sĩ Bùi Chát đã vạch cho mình một con đường riêng, một thử nghiệm về ý niệm ứng biến và tình huống. Như tác giả nói, anh đang ở giai đoạn đầu tiên đầy đam mê của một người khám phá nghệ thuật và khám phá chính mình thông qua nghệ thuật.

Có thể bạn quan tâm

Xây dựng nghị định về khuyến khích phát triển văn học là cần thiết

Xây dựng nghị định về khuyến khích phát triển văn học là cần thiết

Ngày 4-4, tại Hà Nội, Bộ VH-TT-DL tổ chức hội thảo lấy ý kiến xây dựng Nghị định về khuyến khích phát triển văn học. Đây là một bước quan trọng nhằm tạo dựng hành lang pháp lý hỗ trợ nền văn học Việt Nam phát triển bền vững trong bối cảnh toàn cầu hóa và cách mạng công nghiệp 4.0.

“Gạn đục khơi trong” để phát triển văn hóa

“Gạn đục khơi trong” để phát triển văn hóa

(GLO)- Sau nửa thế kỷ đất nước thống nhất, đời sống văn hóa tại nhiều ngôi làng Bahnar, Jrai có nhiều đổi mới, nhất là xóa bỏ những gánh nặng liên quan đến hủ tục. Nhưng để bảo tồn những giá trị cốt lõi của văn hóa vẫn là một hành trình cần “gạn đục khơi trong”.

Chuyện học trong một gia đình trí thức Jrai

Chuyện học trong một gia đình trí thức Jrai

(GLO)- Sinh ra trong một gia đình trí thức người Jrai ở thị xã Ayun Pa (tỉnh Gia Lai), cô Kpă H’Nina-Giáo viên môn Tiếng Anh ở Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng (huyện Ia Grai) không chỉ được rèn giũa tinh thần ham học, mở mang kiến thức mà còn được thừa hưởng vẻ đẹp của cả bố và mẹ.

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

(GLO)- Mặc nhiên, việc sáng tạo văn học nghệ thuật luôn mang tính độc lập và tự giác cao độ của mỗi văn nghệ sĩ, nhưng hành trình ấy sẽ không đơn độc nếu có sự dìu dắt chân tình của người đi trước. Tại phố núi Pleiku, nhiều tác giả trẻ đã tìm được điểm tựa tinh thần đáng quý như thế.