Tái sinh một cành hoa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Sau những ngày Tết, lại thấy những cành/chậu đào, mai, quất tiền triệu cùng tập kết ra đường, nhất là ở thành phố.
Tuy nhiên, tại Nghĩa trang Trường Sơn, Nghĩa trang Đường 9 (tỉnh Quảng Trị), những ngày này, Ban Quản lý đang chở những gốc đào, mai, quất đã qua sử dụng xin được về trồng trên lối đi, những khu đất trống trong nghĩa trang. Hình ảnh những sắc hoa đào cuối mùa vương vít nở bên mộ liệt sĩ mà tôi vừa bắt gặp trên một trang báo khiến lòng tôi thêm ấm áp. Những sắc hoa tái sinh mang nhiều ý nghĩa với cả người sống và cả những liệt sĩ đã gửi lại thanh xuân nơi mảnh đất từng đỏ lửa một thời.
Cô bạn tôi sau Tết cũng lên mạng xã hội xin những gốc đào bỏ đi để trồng lại; phần vì tiếc của, phần vì tiếc sắc hoa. Nếu ai có hỏi, cô cũng không ngại hướng dẫn từng người cách trộn đất, nuôi dưỡng lại một gốc đào. Và, mong sao có thêm dăm ba người sau khi hỏi thăm kỹ lưỡng sẽ trồng thêm đâu đó những gốc đào. Những gốc đào sẽ không phải ra bãi rác mà được hồi sinh trên một mảnh đất nào đó.
Chăm sóc hoa đào sau Tết. Ảnh: internet
Chăm sóc hoa đào sau Tết. Ảnh: internet
Tôi nhớ tới cây đào rừng của ông ngoại trong một cái Tết khi xưa. Đó là cành đào các cậu lụi hụi vượt hàng chục cây số đi từ Đô Lương sang Kỳ Sơn, nhà của bà o chặt về. Ông thường cẩn thận hơ gốc thật khéo. Tôi thường quanh quẩn bên ông lúc hơ gốc đào. Cảm giác thích thú khi nhìn những đốm lửa đỏ li ti bay lên, hơi nóng phả ra râm ran lên tận mặt. Đó là lúc ông tập trung hết sức vào việc hơ lửa, tưởng dễ mà cực kỳ công vì phải hơ sao cho vừa đủ, thiếu một chút hay quá tay một chút đều không đạt. Trong lúc tỉ mỉ xoay xoay thân cây đào, ông vẫn không quên trả lời từng câu hỏi ngô nghê của cháu nhỏ: “Ông ơi sao phải hơ gốc đào?”. “Để cây giữ nhựa tươi lâu”. “Ông ơi nhựa cây có giống máu người không?”. “Giống, đó là máu của cây”. “Thế thì cây đau lắm, nhựa chảy ra thế kia”. “Ừ. Phải chấp nhận thế thì cành đào mới có người ngắm, chứ không thì cứ ở tít trong rừng không ai ngó nhìn thôi…”.
Ông kỳ công kể hẳn một câu chuyện nhỏ về gốc đào nhút nhát và gốc đào dũng cảm. Gốc đào dũng cảm dám đương đầu ra ánh sáng, chống chọi với gió sương để có nhiều bông hoa đẹp. Gốc nhút nhát chọn một góc vườn âm u, dưới tán cây mít nên chỉ có dăm bông lơ thơ. Cành đào dũng cảm không ngại rời gốc, đi xa và đến với ông cháu đây. Tôi học được những bài học nhỏ từ những cái cây qua lời kể của ông tôi như thế. Những bài học mà lớn lên, đôi khi nghĩ lại vẫn còn thấy giá trị.
*
*    * 
Tôi nhớ tới ông Mười Lời, chủ cũ của thung lũng hoa đào nổi tiếng. Ông kể, trong số những gốc đào đầu tiên của thung lũng hoa đào có không ít là cành đào sau Tết ông trồng xuống chăm bón. Có lần, tôi ghé vườn khi ông đang tỉ mỉ cắt những cành đào bé xíu, chỉ tầm hai gang tay. Cành đào bé xíu ấy sẽ được “nuôi” bằng những túi xốp đựng nước và dinh dưỡng kèm theo để giữ tươi lâu. Những cành đào ấy có thể rất tiện để theo chân du khách đi xa. Điều kỳ lạ là một người bán đào có cả khu vườn rộng đi mỏi chân không hết nhưng mong muốn khách chơi đào mua những nhành hoa nhỏ nếu thấy chỉ “một nhành xuân” đã đủ để đón xuân. “Một nhành hoa lớn chỉ chơi dăm ngày xuân vứt đi thì phí lắm. Bao nhiêu công của người  trồng và của cả đời cây đổ vào đấy”-ông nói.
Ông Mười Lời mất khá lâu rồi, nhưng khi có dịp về Đà Lạt tôi vẫn ghé lại vườn đào xưa. Nhìn những đóa hoa đong đưa mà như thể đang nghe hoa nhắc với mình về một người yêu quý.
*
*    * 
Tôi thường không nỡ nhìn lâu khi vô tình thấy những cây hoa tập kết ra bãi rác. Nào đâu chỉ đào, còn quất, mai, cúc… Thấy thương hoa đã đành mà còn thương cho cả người. Phố hẹp quá và lòng người bận quá, đôi khi chẳng có cơ hội giúp cho một cây hoa tái sinh. Mà kỳ thực, nói như bạn tôi, trồng lại được một cây đào đang tàn sức để cho mùa hoa năm sau, thấy hạnh phúc lắm. Hạnh phúc ấy, chỉ ai đó chịu lấm lem cuốc đất vun trồng, biết đợi chờ và yêu thương một sắc hoa mới có được.
“Những bông hoa vẫn nở đúng mùa”, dù Tết sớm hay muộn, dù bạn có không cần biết gốc đào gốc mai mình tiện tay ném ra lề đường kia sẽ đi đâu về đâu thì nếu muốn bạn cũng có đào, mai để chưng ba ngày Tết mỗi năm. Nhưng tôi cho rằng, giúp một cành đào tái sinh cũng là một niềm hạnh phúc mà bạc triệu không bao giờ mua được...
Khôi Nguyên Thảo

Có thể bạn quan tâm

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

(GLO)- Hình ảnh đầy luyến nhớ ấy đã lưu dấu vĩnh viễn trong ký ức một thi sĩ từng có phần đời sống và viết ở Pleiku-nhà thơ Lê Nhược Thủy. Để rồi, những gì đẹp đẽ nhất về phố núi, về Gia Lai được ông gom lại tròn đầy trong tập thơ “Mắt núi” vừa xuất bản.

Về một giấc mơ

Thơ Đào An Duyên: Về một giấc mơ

(GLO)- Bài thơ Về một giấc mơ của Đào An Duyên là hành trình khám phá chiều sâu của thời gian và ký ức qua âm thanh. Mỗi tiếng gõ cất lên như xuyên qua lớp rêu phong thời gian, mở ra cả một chân trời những giá trị xưa cũ, khiến con người lắng lại giữa dòng chảy hiện đại mà suy tư về nguồn cội.

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

(GLO)- Bài thơ "Khảo cổ An Khê" như một cách "phượt" về quá khứ, về những dấu tích cổ xưa của Nguyễn Thanh Mừng. Để rồi, ở đó, tác giả lại tự "khảo cổ chính mình", khát khao tìm lại những giá trị thuần khiết, giản dị của con người và văn hóa dân tộc.