Sống ở TP.HCM: Nửa thế kỷ lái đò, 3 thế hệ tiếp nối thân thuộc

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Giữa nhịp sống hối hả của TP.HCM, ít ai ngờ rằng vẫn có một người đàn ông hơn 40 năm miệt mài với những chuyến đò đưa.

Ông Bảy Đò (75 tuổi, ở H.Bình Chánh) nhiều năm qua đã gắn mình với công việc lái đò, chuyên chở người và hàng hóa di chuyển giữa các xã Lê Minh Xuân, Bình Lợi… (H.Bình Chánh).

Lật giở sách xưa, được biết TP.HCM là thành phố dọc ngang kênh rạch, trước đây từng dày đặc các bến đò. Theo thời gian, những chuyến đò ngang dọc đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của nhiều tầng lớp thị dân. Đặc biệt, ngày nay những người bám trụ với công việc này như ông Bảy lại càng hiếm hoi.

Nghề lái đò đặc biệt giữa TP.HCM

Chúng tôi tình cờ gặp ông Bảy trong một chuyến đi đến làng mai Bình Lợi (H.Bình Chánh) dịp giáp tết. Dáng người gầy, da đen sạm nhưng rắn khỏe, ông Bảy ngồi trên “chiến mã” của mình trông rất oai phong, bản lĩnh.

Ông Bảy lái đò đưa khách qua sông
Ông Bảy lái đò đưa khách qua sông

Gọi là đò thì không hẳn đúng, vì phương tiện hiện tại ông dùng để chuyên chở là một chiếc phà. “Trước đây, tôi lái con đò nhỏ để đưa người dân qua kênh, rạch. Khi dành dụm được chút vốn liếng, cuộc sống cũng phát triển hơn, tôi mới đầu tư một chiếc phà để sức chở tốt và đảm bảo an toàn. Tui làm nghề này quen rồi. Sáng ra mà không cầm lái, không nghe tiếng nước vỗ hay người ta gọi đò í ới là thiếu vắng dữ lắm”, ông Bảy nói.

Mỗi ngày, ông Bảy bắt đầu công việc từ tờ mờ sáng. Những khách quen của ông là người bán hàng rong, công nhân và cả những cụ già đã gắn bó với chuyến đò này từ thuở thanh xuân.

Ông Bảy cười nói: “Cứ tầm 5 giờ sáng là có người gọi tui rồi. Bà Hai bán xôi, chú Ba chạy xe ba gác… ai cũng cần qua bến sớm để còn buôn bán. Nhiều người tui chở riết thành thân thuộc, cứ gặp nhau là hỏi han chuyện nhà cửa, con cháu”.

Theo lý giải của ông Bảy Đò, người dân ở xã Lê Minh Xuân muốn sang xã Bình Lợi và ngược lại, nếu đi đường bộ thì phải chạy xe gần 15 km. Nhưng nếu đi đường đò chỉ mất chưa đầy 5 phút. Giá mỗi lượt đi, về là 1.000 đồng/người, nếu có xe máy hay hàng hóa quá cồng kềnh, ông Bảy thu thêm 4.000 đồng/người.

Giá mỗi lượt đi, về là 1.000 đồng/người
Giá mỗi lượt đi, về là 1.000 đồng/người

Ông bảo rằng, nghề này không chỉ giúp ông mưu sinh mà còn là niềm vui, là ký ức, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Những chuyến đò từ thuở trai trẻ đã chở không biết bao nhiêu người, bao cuộc đời, bao câu chuyện.

Thấy chúng tôi ngạc nhiên vì giữa thành phố hiện đại bậc nhất như TP.HCM vẫn còn người làm nghề này, ông Bảy nói thêm, đò nghĩa là ghe thuyền chở khách. Ở TP.HCM ngày trước, bến đò là nơi tiếp nhận người, hàng hóa đi tiếp các nơi khác giúp tiết kiệm rất nhiều sức người, sức của. Thời ông Bảy còn đôi mươi, phần lớn đò đều là chèo tay. Sau này khi hiện đại, bắt đầu dùng những chiếc đò hay phà có gắn động cơ.

Mỗi chuyến, ông Bảy chở nhiều nhất khoảng 10 - 15 người và 5 xe máy. Thời gian chờ giữa mỗi chuyến chỉ cách nhau khoảng 5 phút.

Chị Lê Ánh Xuân (34 tuổi), người dân sống ở xã Bình Lợi cho biết: “Mỗi ngày, tôi đều đưa con đi học ở bên Lê Minh Xuân bằng đò của ông Bảy. Cứ vậy hơn 10 năm qua, tôi và người dân nơi đây đã dần quen với hình ảnh người đàn ông hiền từ đó. Ông Bảy là người tốt bụng, thấy người nào khổ quá, ông chở miễn phí chứ chẳng hề thu tiền”.

Niềm yêu thích công việc

Nghề lái đò của ông Bảy không đơn thuần là một công việc mưu sinh, mà hơn hết, đó là niềm vui, là một phần không thể thiếu trong cuộc đời ông.

Ông Bảy tự hào vì vẫn giữ được một nghề đã trở nên hiếm hoi giữa lòng phố thị hiện đại. Những chuyến đò của ông lặng lẽ chứng kiến bao lớp người xuôi ngược, bao đổi thay chảy trôi theo năm tháng, để lại giữa đô thành náo nhiệt một khoảng lặng bình yên hiếm có.

Ông Bảy lái đò đưa khách từ bờ xã Bình Lợi sang bờ xã Lê Minh Xuân (H.Bình Chánh)
Ông Bảy lái đò đưa khách từ bờ xã Bình Lợi sang bờ xã Lê Minh Xuân (H.Bình Chánh)

Con đò nhỏ của ông không chỉ chở người, hàng hóa mà còn chất chứa bao tâm tư, nỗi niềm của người đi đò. Có khi là tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ theo mẹ ra chợ sớm, lúc lại là tiếng thở dài của người lao động sau một ngày làm việc vất vả…

Ông Bảy không nhớ hết mình đã lắng nghe bao nhiêu câu chuyện, chỉ biết rằng, mỗi sớm mai thức dậy, nghe tiếng nước vỗ vào mạn phà, nghe giọng nói cười thân quen, lòng ông lại thấy ấm áp lạ thường.

Kỷ niệm đáng nhớ nhất với ông có lẽ là những ngày giãn cách vì dịch Covid-19. Lần đầu tiên sau mấy chục năm, con đò nằm im lìm, dòng sông lặng như tờ, không còn bóng dáng người qua lại.

"Tui quen dậy từ tờ mờ sáng, quen nghe tiếng người gọi đò. Tới chừng phải ở nhà, tui buồn đến mất ăn mất ngủ. Nhớ lắm những tiếng cười, nhớ những câu chuyện, nhớ cả những gương mặt quen thuộc... Cứ ngồi nhìn ra bến đò mà thấy lòng trống trải vô cùng", ông Bảy nhớ lại.

Cứ cách 5 phút lại có một chuyến đò
Cứ cách 5 phút lại có một chuyến đò

Để rồi khi thành phố hồi sinh, những chuyến đò lại tiếp tục, tiếng máy nổ lại vang lên nơi bến cũ. Niềm vui của ông cũng trở lại, ông lại cầm tay lái, đưa từng đoàn người sang bờ bên kia mà không biết mệt mỏi là gì.

Không chỉ riêng ông Bảy, con trai và cả cháu nội của ông cũng dần yêu nghề lái đò. Ngay từ nhỏ, con trai ông đã say mê con đò nhỏ, thường đòi theo ba đưa khách qua sông. Dần dà, những lần lái đò trên những con rạch ngang dọc đã hun đúc trong lòng đứa trẻ năm ấy một tình yêu với bến nước, mái chèo. Giờ đây, khi ông Bảy đã già, con trai ông lại tiếp bước và đến lượt người cháu nội ông cũng dần quen với công việc này.

"Tụi nó cũng quen hơi nước, quen cái nghề này rồi. Nhiều khi tui cười, nói chắc kiếp trước ông bà mình cũng lái đò nên kiếp này cả nhà mới gắn với nó dữ vậy", ông nói đùa, nhưng trong ánh mắt không giấu được niềm tự hào.

Chúng tôi hỏi, vì sao ông không lấy tiền lượt đò chở chúng tôi đi, ông chỉ cười xua tay: "Một chuyến đò có đáng gì đâu. Đời người cũng như con đò vậy thôi, đưa nhau qua đoạn này, đoạn khác, ai cần thì mình giúp. Quan trọng là mình còn ngồi đây, còn nghe tiếng nước, còn được nghe tâm tư, nỗi niềm qua từng lượt khách, vậy là vui rồi".

Nhìn ông Bảy vững vàng tay lái, ánh mắt vẫn đượm nét bình yên, chúng tôi bỗng nhận ra rằng, có những nghề, dù giản dị, dù thầm lặng, nhưng lại chứa đựng biết bao ý nghĩa.

Những chuyến đò của ông không chỉ nối đôi bờ các xã, mà còn nối liền những đời người, những ký ức, những nỗi niềm rất riêng của một Sài Gòn không bao giờ mất đi vẻ đẹp dung dị của mình.

Theo Thái Thanh - Hoài Nhiên (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Bà Tiên nơi rẻo cao

Bà Tiên nơi rẻo cao

Nhiều học sinh của Trường Trường Tiểu học và THCS Ba Lế, xã Ba Lế (huyện Ba Tơ, Quảng Ngãi) vẫn thường gọi bà Nguyễn Thị Thủy Tiên (58 tuổi) - nhân viên cấp dưỡng của trường, là bà ngoại.

Theo chân thợ săn mật ong đất

Theo chân thợ săn mật ong đất

(GLO)- Giữa bạt ngàn núi rừng với vô vàn âm thanh hỗn tạp nhưng những thanh niên làng Kênh (xã Nghĩa Hòa, huyện Chư Păh) lại có cách đặc biệt để phát hiện tổ ong đất, đó là dõi theo cánh ong bay và tiếng vo ve phát ra từ đôi cánh.

"Gieo chữ" giữa trùng khơi

"Gieo chữ" giữa trùng khơi

Giữa mênh mông trùng khơi, nơi tiền đồn Tổ quốc, những ngôi trường khang trang, vững chãi trên các đảo thuộc huyện Trường Sa (tỉnh Khánh Hòa) vẫn ngày ngày vang vọng tiếng ê a của học trò.

Giữ vị chè Truồi

Giữ vị chè Truồi

Làng Truồi (đoạn thuộc xã Lộc Điền, huyện Phú Lộc, thành phố Huế), bát nước chè trong veo chứa đựng từng giọt tinh túy của đất trời. Không để hương vị đặc trưng của chè Truồi bị lãng quên, các nông hộ nơi đây đang mở ra hướng đi đột phá cho loại đặc sản này.

Tái chế đến tái sinh

Tái chế đến tái sinh

Tại một xưởng nhỏ nằm sâu trong vùng ngoại ô Bình Định, tiếng nói cười rộn ràng luôn tràn ngập giữa không gian xanh mát của cây trái tạo nên một không khí đầy sức sống.

Theo chân ông Voi

Theo chân ông Voi

Dưới những dải rừng tự nhiên dọc đại ngàn Trường Sơn, người dân nơi đây luôn kể cho nhau nghe về sự xuất hiện của những ông voi to lớn mỗi khi chạm mặt.

Ánh sáng về làng Canh Tiến

Ánh sáng về làng Canh Tiến

Suốt nhiều năm chìm trong bóng tối của cách trở và thiếu thốn, làng Canh Tiến (xã Canh Liên, huyện Vân Canh) từng là một trong những "vùng trắng" điện lưới hiếm hoi còn sót lại ở Bình Định.

Ngược dòng Thác Ma

Ngược dòng Thác Ma

Sông Thác Ma, tên gọi dân dã của một nhánh nhỏ hợp lưu với sông Ô Lâu, bắt nguồn từ vùng rừng phía Tây huyện Hải Lăng (Quảng Trị), xuôi qua các làng Khe Mương, Trầm, Tân Điền, Cồn Tàu - xã Hải Sơn, rồi đổ về Hải Chánh, hòa vào sông lớn.