Sống ở TP.HCM: Nửa thế kỷ lái đò, 3 thế hệ tiếp nối thân thuộc

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Giữa nhịp sống hối hả của TP.HCM, ít ai ngờ rằng vẫn có một người đàn ông hơn 40 năm miệt mài với những chuyến đò đưa.

Ông Bảy Đò (75 tuổi, ở H.Bình Chánh) nhiều năm qua đã gắn mình với công việc lái đò, chuyên chở người và hàng hóa di chuyển giữa các xã Lê Minh Xuân, Bình Lợi… (H.Bình Chánh).

Lật giở sách xưa, được biết TP.HCM là thành phố dọc ngang kênh rạch, trước đây từng dày đặc các bến đò. Theo thời gian, những chuyến đò ngang dọc đã trở thành một phần không thể thiếu trong ký ức của nhiều tầng lớp thị dân. Đặc biệt, ngày nay những người bám trụ với công việc này như ông Bảy lại càng hiếm hoi.

Nghề lái đò đặc biệt giữa TP.HCM

Chúng tôi tình cờ gặp ông Bảy trong một chuyến đi đến làng mai Bình Lợi (H.Bình Chánh) dịp giáp tết. Dáng người gầy, da đen sạm nhưng rắn khỏe, ông Bảy ngồi trên “chiến mã” của mình trông rất oai phong, bản lĩnh.

Ông Bảy lái đò đưa khách qua sông
Ông Bảy lái đò đưa khách qua sông

Gọi là đò thì không hẳn đúng, vì phương tiện hiện tại ông dùng để chuyên chở là một chiếc phà. “Trước đây, tôi lái con đò nhỏ để đưa người dân qua kênh, rạch. Khi dành dụm được chút vốn liếng, cuộc sống cũng phát triển hơn, tôi mới đầu tư một chiếc phà để sức chở tốt và đảm bảo an toàn. Tui làm nghề này quen rồi. Sáng ra mà không cầm lái, không nghe tiếng nước vỗ hay người ta gọi đò í ới là thiếu vắng dữ lắm”, ông Bảy nói.

Mỗi ngày, ông Bảy bắt đầu công việc từ tờ mờ sáng. Những khách quen của ông là người bán hàng rong, công nhân và cả những cụ già đã gắn bó với chuyến đò này từ thuở thanh xuân.

Ông Bảy cười nói: “Cứ tầm 5 giờ sáng là có người gọi tui rồi. Bà Hai bán xôi, chú Ba chạy xe ba gác… ai cũng cần qua bến sớm để còn buôn bán. Nhiều người tui chở riết thành thân thuộc, cứ gặp nhau là hỏi han chuyện nhà cửa, con cháu”.

Theo lý giải của ông Bảy Đò, người dân ở xã Lê Minh Xuân muốn sang xã Bình Lợi và ngược lại, nếu đi đường bộ thì phải chạy xe gần 15 km. Nhưng nếu đi đường đò chỉ mất chưa đầy 5 phút. Giá mỗi lượt đi, về là 1.000 đồng/người, nếu có xe máy hay hàng hóa quá cồng kềnh, ông Bảy thu thêm 4.000 đồng/người.

Giá mỗi lượt đi, về là 1.000 đồng/người
Giá mỗi lượt đi, về là 1.000 đồng/người

Ông bảo rằng, nghề này không chỉ giúp ông mưu sinh mà còn là niềm vui, là ký ức, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Những chuyến đò từ thuở trai trẻ đã chở không biết bao nhiêu người, bao cuộc đời, bao câu chuyện.

Thấy chúng tôi ngạc nhiên vì giữa thành phố hiện đại bậc nhất như TP.HCM vẫn còn người làm nghề này, ông Bảy nói thêm, đò nghĩa là ghe thuyền chở khách. Ở TP.HCM ngày trước, bến đò là nơi tiếp nhận người, hàng hóa đi tiếp các nơi khác giúp tiết kiệm rất nhiều sức người, sức của. Thời ông Bảy còn đôi mươi, phần lớn đò đều là chèo tay. Sau này khi hiện đại, bắt đầu dùng những chiếc đò hay phà có gắn động cơ.

Mỗi chuyến, ông Bảy chở nhiều nhất khoảng 10 - 15 người và 5 xe máy. Thời gian chờ giữa mỗi chuyến chỉ cách nhau khoảng 5 phút.

Chị Lê Ánh Xuân (34 tuổi), người dân sống ở xã Bình Lợi cho biết: “Mỗi ngày, tôi đều đưa con đi học ở bên Lê Minh Xuân bằng đò của ông Bảy. Cứ vậy hơn 10 năm qua, tôi và người dân nơi đây đã dần quen với hình ảnh người đàn ông hiền từ đó. Ông Bảy là người tốt bụng, thấy người nào khổ quá, ông chở miễn phí chứ chẳng hề thu tiền”.

Niềm yêu thích công việc

Nghề lái đò của ông Bảy không đơn thuần là một công việc mưu sinh, mà hơn hết, đó là niềm vui, là một phần không thể thiếu trong cuộc đời ông.

Ông Bảy tự hào vì vẫn giữ được một nghề đã trở nên hiếm hoi giữa lòng phố thị hiện đại. Những chuyến đò của ông lặng lẽ chứng kiến bao lớp người xuôi ngược, bao đổi thay chảy trôi theo năm tháng, để lại giữa đô thành náo nhiệt một khoảng lặng bình yên hiếm có.

Ông Bảy lái đò đưa khách từ bờ xã Bình Lợi sang bờ xã Lê Minh Xuân (H.Bình Chánh)
Ông Bảy lái đò đưa khách từ bờ xã Bình Lợi sang bờ xã Lê Minh Xuân (H.Bình Chánh)

Con đò nhỏ của ông không chỉ chở người, hàng hóa mà còn chất chứa bao tâm tư, nỗi niềm của người đi đò. Có khi là tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ theo mẹ ra chợ sớm, lúc lại là tiếng thở dài của người lao động sau một ngày làm việc vất vả…

Ông Bảy không nhớ hết mình đã lắng nghe bao nhiêu câu chuyện, chỉ biết rằng, mỗi sớm mai thức dậy, nghe tiếng nước vỗ vào mạn phà, nghe giọng nói cười thân quen, lòng ông lại thấy ấm áp lạ thường.

Kỷ niệm đáng nhớ nhất với ông có lẽ là những ngày giãn cách vì dịch Covid-19. Lần đầu tiên sau mấy chục năm, con đò nằm im lìm, dòng sông lặng như tờ, không còn bóng dáng người qua lại.

"Tui quen dậy từ tờ mờ sáng, quen nghe tiếng người gọi đò. Tới chừng phải ở nhà, tui buồn đến mất ăn mất ngủ. Nhớ lắm những tiếng cười, nhớ những câu chuyện, nhớ cả những gương mặt quen thuộc... Cứ ngồi nhìn ra bến đò mà thấy lòng trống trải vô cùng", ông Bảy nhớ lại.

Cứ cách 5 phút lại có một chuyến đò
Cứ cách 5 phút lại có một chuyến đò

Để rồi khi thành phố hồi sinh, những chuyến đò lại tiếp tục, tiếng máy nổ lại vang lên nơi bến cũ. Niềm vui của ông cũng trở lại, ông lại cầm tay lái, đưa từng đoàn người sang bờ bên kia mà không biết mệt mỏi là gì.

Không chỉ riêng ông Bảy, con trai và cả cháu nội của ông cũng dần yêu nghề lái đò. Ngay từ nhỏ, con trai ông đã say mê con đò nhỏ, thường đòi theo ba đưa khách qua sông. Dần dà, những lần lái đò trên những con rạch ngang dọc đã hun đúc trong lòng đứa trẻ năm ấy một tình yêu với bến nước, mái chèo. Giờ đây, khi ông Bảy đã già, con trai ông lại tiếp bước và đến lượt người cháu nội ông cũng dần quen với công việc này.

"Tụi nó cũng quen hơi nước, quen cái nghề này rồi. Nhiều khi tui cười, nói chắc kiếp trước ông bà mình cũng lái đò nên kiếp này cả nhà mới gắn với nó dữ vậy", ông nói đùa, nhưng trong ánh mắt không giấu được niềm tự hào.

Chúng tôi hỏi, vì sao ông không lấy tiền lượt đò chở chúng tôi đi, ông chỉ cười xua tay: "Một chuyến đò có đáng gì đâu. Đời người cũng như con đò vậy thôi, đưa nhau qua đoạn này, đoạn khác, ai cần thì mình giúp. Quan trọng là mình còn ngồi đây, còn nghe tiếng nước, còn được nghe tâm tư, nỗi niềm qua từng lượt khách, vậy là vui rồi".

Nhìn ông Bảy vững vàng tay lái, ánh mắt vẫn đượm nét bình yên, chúng tôi bỗng nhận ra rằng, có những nghề, dù giản dị, dù thầm lặng, nhưng lại chứa đựng biết bao ý nghĩa.

Những chuyến đò của ông không chỉ nối đôi bờ các xã, mà còn nối liền những đời người, những ký ức, những nỗi niềm rất riêng của một Sài Gòn không bao giờ mất đi vẻ đẹp dung dị của mình.

Theo Thái Thanh - Hoài Nhiên (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Trong hai năm 2024-2025, thủ phủ Tây Nguyên trúng đậm cà phê. Chỉ tính riêng huyện Đắk Mil (tỉnh Đắk Nông cũ), các lão nông đã sắm 1.000 ô tô trong năm 2024. Xã Bờ Y (huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum cũ, nay thuộc tỉnh Quảng Ngãi giáp Lào và Campuchia) cũng chung niềm vui ấy...

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

(GLO)- Khi mới xây dựng, các chốt chiến đấu dân quân thường trực biên giới chỉ có công sự, trận địa chiến đấu. Nhờ bàn tay lao động cần cù của cán bộ, chiến sĩ, chốt được phủ xanh bởi bồn hoa, cây cảnh, thảm cỏ, cây xanh và có vườn tăng gia, ao cá, tạo thêm nét đẹp ở nơi biên cương.

Gìn giữ kỷ vật tri ân

Gìn giữ kỷ vật tri ân

(GLO)- Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang lưu giữ hơn 4.000 tài liệu, hình ảnh, hiện vật, kỷ vật có giá trị về 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ; trong đó, có gần 300 hiện vật, tư liệu, hình ảnh về các mẹ Việt Nam anh hùng, liệt sĩ ở vùng đất Bình Định trước đây.

null