Trên những dặm dài

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Thỉnh thoảng, tôi có dịp được đi xa. Những chuyến đi thường mang lại cho tôi rất nhiều cảm xúc, suy nghĩ, chiêm nghiệm. Tôi hay bông đùa với bạn bè rằng, đi là để gặp chính mình.
Cuộc sống hiện đại có quá nhiều áp lực, khiến đôi lúc chúng ta rơi vào cảm giác ngột ngạt, khi ngày ngày đối diện với những bức tường kín bưng, cao ngất. Những bức tường hữu hình chắn ngang tầm mắt và cả những bức tường vô hình ngăn cách người với người giữa chốn thị thành người xe chật chội. Vậy nên, bỗng dưng được ngồi bên một bờ biển nghe sóng vỗ lao xao, được đặt chân lên một bãi bờ ngút xanh cỏ lúa, nghe gió réo rắt trên vai mình, ta như được nạp thêm nguồn năng lượng.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.
Được đi nhiều nơi, trải nghiệm những cảm xúc khác nhau ở mỗi miền đất mình đặt chân đến cũng là một cách nuôi dưỡng tình yêu với nơi đang cưu mang mình. Có những buổi sáng thức dậy ở một nơi xa, không còn chạm vào cái lạnh se sẽ của sớm mai Pleiku, nếp sinh hoạt thường nhật cũng thay đổi, bỗng dưng lòng dạ lại bồn chồn nhớ khoảng vườn bé nhỏ líu ríu tiếng chim mỗi ban mai khi bình minh vừa thức giấc. Nhớ giọng những đứa trẻ í ới gọi nhau đến trường. Nhớ mùi xôi nóng thơm phưng phức, ngào ngạt đầu con dốc nhỏ. Nhớ cả ly cà phê bên vỉa hè dậy hương như đánh thức cả một ngày dài... Có những điều thân thuộc đến độ gần như ta không nhận thấy sự hiện diện của nó xung quanh mình, chỉ đến khi mọi thứ cách xa, lòng mới quay quắt nhớ nhung, hoài cảm. Đi để gặp mình, chính là như vậy.
Mỗi chuyến đi đều mang lại những điều mới mẻ, những hiểu biết nhất định về miền đất nơi mình đặt chân đến. Được nhìn ngắm phong cảnh, những nếp nhà với những kiểu kiến trúc khác nhau; được thưởng thức những món ăn dân dã thôi nhưng lại làm nên đặc trưng của từng vùng đất, mới thấy thiết tha yêu mến và trân trọng những khoảnh khắc không biết có quay trở lại trong cuộc đời. Hoặc giả, có được quay lại những nơi mình đã từng đến thì chắc chắn sẽ là một thời điểm khác, với những cảm nhận có lẽ cũng sẽ khác đi nhiều.
Tôi dành một vài ngày nghỉ cùng con gái nhỏ lang thang đôi nơi khi mùa xuân đang tràn ngập đất trời. Mùa này, từ miền núi đến đồng bằng, nơi nào cũng ngập tràn những sắc hoa. Nếu người Tây Nguyên chúng tôi thích thú được thấy hoa tam giác mạch ngay tại nơi mình sống thì du khách ở xa đến với Tây Nguyên lại tỏ ra đặc biệt say sưa với những vườn cà phê đang độ trổ bông trắng muốt. Mùa xuân phương Nam, nhìn đâu cũng thấy rực rỡ sắc mai vàng. Cả một đoạn đường dài mê mải vàng, bỗng xuất hiện một cây bích đào thắm đỏ. Con gái tôi reo lên như thể vừa phát hiện ra điều gì đó thật mới lạ. Tôi giải thích cho con biết hoa đào vốn là loài hoa nở vào mùa xuân ở miền Bắc. Giờ đường sá, xe cộ thuận tiện, người ta chuyên chở hoa đào vào miền Nam và hoa mai ngược ra phía Bắc. Chơi Tết xong, nhiều nhà trồng luôn ở đầu ngõ, trước sân hoặc trong vườn. Nhờ thế mà những loài hoa trước đây chỉ có ở một vùng miền nào đó, giờ đã có mặt khắp mọi nơi. Như cây hoa ban tím trước mặt kia, trước đây nó chỉ có ở miền Tây Bắc nước ta, nhưng giờ hầu như chỗ nào cũng thấy trồng. Đó là vì con người ta vốn yêu mến cái đẹp, cái đẹp được yêu mến thì sẽ được nhân rộng ra dần. Không biết con có hiểu được những gì tôi nói không, tôi cũng không bận tâm lắm, bởi tôi nói với con cũng là để nói với chính mình.
Qua cửa kính xe, vòm trời xanh rộng trong văn vắt hiện ra cùng với một tán cây đỏ rực những hoa. Ai đó thốt lên: “Hoa pơ lang kìa!”. Mọi người đều trầm trồ khen đẹp. Còn tôi thoáng nghĩ đến một bến sông quê lắc rắc mưa xuân, những bông gạo đỏ rụng xuống vạt cỏ non lun phun xanh màu mạ non đầy hoài niệm. Loài hoa đi từ miền núi phía Bắc vào đến Tây Nguyên đã mang những tên gọi khác nhau, mà tên nào cũng đẹp, cũng gợi nhớ gợi thương, cũng gắn với những kỷ niệm khắc khoải đời người. Cỏ cây cũng có một đời sống riêng, chúng hiện diện để chắt chiu tận hiến những khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời mình bằng cách nở hoa. Hoa nở vào lòng người thành những mùa kỷ niệm, mang theo trên suốt những dặm dài...
Các con tôi rồi sẽ lớn lên theo những mùa xuân. Mỗi chuyến đi cùng nhau chắc chắn sẽ trở thành những kỷ niệm trong lòng bọn trẻ. Tôi vẫn sẽ vu vơ nói với các con về hoa cỏ trên mỗi đoạn đường chúng đi qua như vậy. Biết đâu một ngày, rồi chúng cũng sẽ cảm nhận được những điều thật bình dị tạo nên cuộc sống, hiện diện ở quanh mình.
 KHÁNH CHÂU

Có thể bạn quan tâm

Thơ Phạm Đức Long: Những mùa lá hình tim

Thơ Phạm Đức Long: Những mùa lá hình tim

(GLO)- Ngày đất nước hòa bình, những mầm xanh vươn lên mạnh mẽ. Lá cây mang hình trái tim như sự tri ân muôn đời đến những người con đất Việt đã ngã xuống vì độc lập, tự do. Mỗi chiếc lá xanh là một lời nhắc nhở, nguyện ước về một cuộc sống bình yên, ấm no, mãi mãi trường tồn...
Thơ Hà Hoài Phương: Cảm thu

Thơ Hà Hoài Phương: Cảm thu

(GLO)- Ai đó từng nói: “Thơ là thu của lòng người, thu là thơ của trời đất”. Vẻ đẹp của đất trời lúc sang thu luôn làm xao xuyến những tâm hồn lãng mạn. Bài thơ Cảm thu của tác giả Hà Hoài Phương có lẽ đã được ra đời trong sự cộng hưởng ấy...
Khai mạc hội nghị tập huấn lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật năm 2024

Khai mạc hội nghị tập huấn lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật năm 2024

(GLO)- Sáng 27-8, tại TP. Quy Nhơn (tỉnh Bình Định), Hội đồng Lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật Trung ương khai mạc hội nghị tập huấn với chủ đề "Công tác lãnh đạo, quản lý văn hóa, văn nghệ sau 50 năm đất nước thống nhất, đổi mới, phát triển: Thực tiễn và những vấn đề cần quan tâm".
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Lời ru xưa

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Lời ru xưa

(GLO)- Lời ru à ơi ngọt ngào của mẹ đã nuôi dưỡng tâm hồn mỗi chúng ta từ thuở còn nằm nôi cho đến lúc trưởng thành. Để rồi, khi mùa Vu Lan báo hiếu đến, chúng ta lại nhớ về mẹ cùng lời ru xưa đầy yêu thương và nguyện khắc ghi trên mỗi bước đi cuộc đời...
U80 vẫn mê đọc sách

U80 vẫn mê đọc sách

(GLO)- Do là chỗ thân tình nên tôi vẫn gọi người phụ nữ U80 Nguyễn Thị Hồng Hợp (trú tại tổ 3, phường Diên Hồng, TP. Pleiku) là chị. Mặc dù tuổi đã cao nhưng chị vẫn giữ cái tính mê đọc sách từ ngày còn son trẻ.
Văn hóa người làm báo

Văn hóa người làm báo

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với một đồng chí nguyên là cán bộ lãnh đạo tỉnh (đã nghỉ hưu) sáng nay về ứng xử của một phóng viên trẻ công tác ở một tờ báo bạn làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Rõ ràng là vẫn cần nỗ lực hơn nữa trong xây dựng văn hóa người làm báo.
Thơ Bút Biển: Hoài niệm

Thơ Bút Biển: Hoài niệm

(GLO)- Hoài niệm không đơn thuần là xúc cảm thoáng qua về quá khứ mà có sự hòa lẫn nhiều cung bậc. Trong "Hoài niệm" của mình, nhà thơ Bút Biển đã nhớ về những mùa thu cũ với bao cảm xúc ngây ngô thuở thiếu thời. Để rồi, "chợt tỉnh gặp mình trong thực tại/Mỉm cười nhìn vạt nắng ngát hương".

Ra mắt sách 'Theo dấu chân Người'

Ra mắt sách 'Theo dấu chân Người'

Ngày 16-8, Viện Nghiên cứu Phát triển Phương Đông đã tổ chức buổi ra mắt sách "Theo dấu chân Người" (NXB Hội Nhà văn) của GS-TS - nhà văn Trình Quang Phú - Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển Phương Đông. "Theo dấu chân Người" là tập truyện ký viết về 30 năm đi tìm đường cứu nước của Bác Hồ.
Bàn tay

Thơ Đại Dương: Bàn tay

(GLO)- Chỉ qua hình ảnh "Bàn tay", tác giả Đại Dương đã thổi hồn vào đó bao cung bậc cảm xúc khác nhau; lúc hân hoan tươi mới, khi lại đau đáu, nhạt nhòa: "bàn tay mơ giọt sương", "bàn tay khóc phận người", "bàn tay xây nấm mộ", "bàn tay đếm thời gian", "bàn tay gầy ngơ ngẩn"...

Rót đầy một giấc tôi

Rót đầy một giấc tôi

(GLO)- "Rót đầy một giấc tôi" - Cơn mê men chếnh choáng hư hao của kẻ hay hoài niệm, chênh vênh giữa hai bờ hư thực. Một hình dung cũ, một chút hương lúa chín giữa ngày thu se sẽ như kéo người về khoảng nào xao xác, để ngồi lại tình tự riêng mình, tự ủ ấm mình trong men thơm ký ức...

Gương mặt thơ: Đỗ Trung Lai

Gương mặt thơ: Đỗ Trung Lai

(GLO)- Ông là Đại tá quân đội, nguyên Phó Tổng Biên tập phụ trách Báo Tiếng nói Việt Nam (Đài Tiếng nói Việt Nam), nguyên Trưởng phòng Biên tập Báo Cuối tuần (Báo Quân đội nhân dân), hiện sống ở Hà Nội. 
Họa mi HBlơng kể chuyện thời chiến

“Họa mi” H’Blơng kể chuyện thời chiến

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước, mỗi lần đi ngang qua khuôn viên Ty Văn hóa-Thông tin, tôi lại bị mê hoặc bởi một giọng nữ trong trẻo, vút cao. Sau này, tôi mới biết tiếng hát đó là của chị Rơmăh H’Blơng-một “họa mi” có thâm niên 10 năm cất cao tiếng hát giữa đạn bom.