Phép mầu tình mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Đêm ấy, nếu mẹ tôi để chị nằm lại một mình, chắc chắn chị sẽ không qua khỏi. Sự kiên trì tới cùng và tình yêu của người mẹ đã giúp chị tôi vượt qua ngưỡng cửa tử thần
Tốt nghiệp Trường Đại học Dược Hà Nội vào năm 1972, cha tôi được phân công lên Lai Châu làm việc. Lần đầu chân ướt chân ráo bước vào Ty Y tế, cha tôi ngây ngất khi nhìn thấy một cô gái tóc dài mượt như suối, phải đứng lên ghế để gội đầu, giữ tóc không chạm đất. Dù chưa nhìn rõ mặt, cha tôi đã đem lòng yêu và quyết tâm cưới người đó làm vợ.

Cha tôi khi đang công tác tại Ty Y tế Lai Châu
Cha tôi khi đang công tác tại Ty Y tế Lai Châu
Có điều, ở Ty Y tế nam nhiều nữ ít, cô gái ấy đã là một hoa khôi thu hút sự chú ý của tất cả trai trẻ, có người nhà ngói cây mít, có người gia đình bệ đỡ lớn. Thậm chí có anh nhà báo đi xe Min khờ (Minsk) ở thủ đô lên viết bài cũng quyết tâm theo đuổi. Cha tôi khi ấy quần vẫn vá vài miếng, cứ mỗi khi thấy người trong mộng có đàn ông đến tán tỉnh, lại đi qua phòng đánh tiếng: "Đông ơi, quần đùi em khâu cho anh đâu rồi? Đưa anh đi tắm".
Cô dược sĩ trẻ giận tím mặt, không thèm nhìn đến chàng trai gầy gò, râu quai nón lại hay ăn nói vô duyên. Để tỏ lòng mình, cha tôi thề thốt: "Nếu anh không còn cha mẹ già dưới xuôi, anh nhảy sông Đà cho em thấy rõ tình anh". Vậy nhưng, cô dược sĩ tóc dài quá gót chân vẫn không nói gì.
Một lần, hai người cùng đi công tác ở Mường Tè. Ngày ấy đi lại khó khăn, địa bàn chủ yếu là miền núi, mỗi lần công tác phải cuốc bộ từ sáng tới tối mới vào đến nơi. Dân bản mới bắn được một con thú liền làm thịt liên hoan mời cán bộ. Hồi đó, muốn dân bản nghe mình sống vệ sinh, ốm uống thuốc, đưa người bệnh ra trạm y tế thay vì cúng ma thì phải ăn uống cùng dân bản, tạo niềm tin để dân bản coi như anh em trong nhà.
Cô dược sĩ vì thế dù rất sợ nhưng cũng phải ăn thịt rừng, uống rượu cùng mọi người. Về đến Trạm Y tế Mường Tè, cô nôn thốc nôn tháo, đi ngoài liên tục đến mức gần như liệt giường. Khi ấy, chỉ có người đồng nghiệp khó ưa ở bên chăm sóc. Quay lại thị xã Lai Châu, hai người thành vợ chồng. Cha tôi lấy được mẹ tôi vì thế.
Gọi là đám cưới nhưng chỉ có vài gói kẹo báo cáo tổ chức, cha mẹ tôi dọn về ở trong căn tập thể nhỏ đơn sơ. Mẹ chuyển về làm Xí nghiệp Dược phẩm vì không còn phù hợp cho những chuyến đi vào bản. Những đứa con lần lượt ra đời khi cha tôi hoặc đi công tác hoặc về Hà Nội học cao cấp chính trị. Sau này, mẹ tôi từng ngậm ngùi: "Có chồng mà như chửa hoang, lần nào chửa đẻ cũng chỉ một mình".

Mẹ tôi khi chưa lấy chồng. (Ảnh do tác giả cung cấp)
Mẹ tôi khi chưa lấy chồng. (Ảnh do tác giả cung cấp)

Cha mẹ tôi bên anh chị tôi
Cha mẹ tôi bên anh chị tôi
Mùa đông năm 1977, mẹ tôi khi ấy 28 tuổi, một nách 2 con. Bà ngoại ở Nam Định lên đỡ đần mẹ. Cha tôi vừa đi công tác Sìn Hồ thì chị tôi bị tiêu chảy. Mẹ tôi bế con gái 1 tuổi vừa biết bập bẹ ra bệnh viện tỉnh. Trên đường đi, chị tôi chỉ vào bông hoa dại, ngọng nghịu nói "hoa". Mẹ tôi dịu dàng: "Đúng rồi, hoa, để mẹ hái cho con".
Bệnh viện tỉnh nằm sát Ty Y tế. Thấy chị tôi quá yếu, bác Phúc, Trưởng Ty Y tế khi đó, động viên: "Em yên tâm, không có Hùng (cha tôi) ở nhà thì có bọn anh. Thuốc nào tốt nhất trong kho của viện và Ty Y tế bọn anh sẽ dùng cho cháu".
Chị tôi cầm được tiêu chảy thì chuyển sang táo bón, bụng trương cứng lên như trống, người mất nước, bỏ ti mẹ, mắt không nhắm lại được. Mẹ phải vuốt mắt cho chị.
Hôm ấy bà ngoại ra trông chị thay mẹ, mẹ tranh thủ chạy về xem cậu con trai 3 tuổi và chuẩn bị đồ để lại ra viện. Lúc mẹ đang ở khu tập thể thì người của Xí nghiệp Dược gọi thông báo có điện thoại của cha tôi. Ngày ấy liên lạc khó khăn, cha tôi dùng điện thoại bàn của Trạm Y tế Sìn Hồ gọi về xí nghiệp mới gặp được mẹ. Nghe thấy tiếng cha tôi, mẹ òa khóc nức nở, nói ngắt quãng mãi được vài từ: "Anh về ngay, con sắp chết rồi". Cha tôi càng gặng hỏi, mẹ càng nấc lên, không nói được thêm gì.
Lúc ấy là 8 giờ sáng, cha tôi lao bổ về. Sìn Hồ cách thị xã Lai Châu hơn 60 km, đường chủ yếu là đèo dốc, cha tôi chạy ngã sấp mặt, trầy đầu gối, mệt thì cố đi bộ, thi thoảng gặp ôtô tải thì xin đi nhờ được vài quãng. Lúc cha tôi về đến nơi đã là gần 9 giờ tối. Khi ấy chị tôi chỉ còn thoi thóp, không còn nghe thấy tiếng tim đập. Bác sĩ nói không còn hy vọng, khuyên về chuẩn bị hậu sự. "Em lấy mảnh vải trắng mới may cho con bộ quần áo, gối riêng, đừng dùng bất cứ vật dụng nào của anh nó, nếu không, sẽ không may mắn cho thằng bé" - mọi người dặn dò mẹ tôi.
Mẹ tôi ôm chặt chị tôi, đờ đẫn hỏi chồng: "Anh ơi, ngày mai người ta chôn con, em cũng phải đi theo chứ". Ngày đó, trẻ con yểu mệnh thường được đặt trong quan tài gỗ mỏng, thuê người vác lên núi chôn, vài năm sau cỏ mọc rậm rạp là mất mộ. Mẹ tôi sợ sau này không tìm được chỗ con nằm. Cha tôi bối rối bảo: "Để mai rồi anh tính".
Cha tôi khóc. Cha vốn là người cứng rắn và mạnh mẽ, được xem là nhân tố bồi dưỡng của tỉnh, được lãnh đạo và đồng nghiệp đánh giá cao ở sự thông minh, kiên quyết, bấy giờ khóc rưng rức. Bác Phúc vỗ vai cha tôi: "Hùng ơi đừng khóc, Đông là đàn bà khóc đã đành. Em phải cố gắng lên làm chỗ dựa cho vợ con. Em mà khóc, Đông nó càng đau lòng".
Mọi người khuyên mẹ tôi nên đặt chị xuống về nhà nghỉ ngơi, nếu không khí lạnh nhiễm sang mẹ tôi sẽ không tốt, có thể làm mẹ ốm và ảnh hưởng cả đến anh tôi. Dù mọi người nói thế nào, mẹ vẫn kiên quyết ở lại ôm chị. Có người cố giằng chị ra khỏi mẹ, nói để chị được ra đi nhẹ nhàng nhưng mẹ tôi sống chết không buông.
Trời đêm miền núi lạnh thấu xương, mẹ ngồi ôm chị chân tê buốt đến mức không còn cảm giác. Mấy ngày chị không bú, ngực mẹ cương cứng, đau nhức. Mẹ dùng tay kéo miệng chị ra, bóp sữa vào rồi dùng tay khép miệng lại. Mẹ mấy ngày không ăn uống, sữa trong như nước. Vài lần như thế bỗng nghe thấy tiếng chép chép nhỏ, mẹ tôi hét ầm lên: "Các anh chị ơi, con em vẫn còn sống".
Cha tôi đi sắc đại hoàng, thi thoảng nhỏ vài giọt vào miệng chị. Cha tôi học tây y nhưng có tìm hiểu nhiều về đông y. Khi tây y đã bó tay, cha tôi nghĩ đến việc sử dụng vị thảo dược này. Đại hoàng thường được người dân miền núi sử dụng để chữa các vấn đề về tiêu hóa như táo bón, tiêu chảy, ợ nóng, đau dạ dày, chảy máu đường tiêu hóa...
Vài giờ sau, chị tôi bỗng gồng người bắn ra được một viên phân nhỏ và cứng như đạn. Sau đó, bụng chị mềm hẳn. Chị bú và mắt khép mở được. Bác sĩ vỗ vai mẹ tôi: "Bây giờ, con em sống thật rồi".
Bác Phúc thì đùa mẹ tôi: "Bây giờ hoa cười trên mặt nguyệt rồi". Bởi mấy ngày chị tôi nằm viện, mẹ rầu rĩ bỏ ăn uống, mặt hốc hác, mắt thâm quầng đến mức có người không nhận ra.
Đêm ấy, nếu mẹ tôi để chị nằm lại một mình, chắc chắn chị sẽ không qua khỏi. Sự kiên trì tới cùng và tình yêu của người mẹ đã giúp chị tôi vượt qua ngưỡng cửa tử thần. Những người quen biết cha mẹ tôi sau hơn 40 năm gặp lại, vẫn nhắc chuyện này và gọi đó là phép mầu của tình mẹ.
Sau lần chết hụt, chị tôi rất ít đau ốm, là đứa trẻ khỏe mạnh, thông minh nhất trong 5 anh em tôi. Lớn lên, chị tôi thi vào Trường Đại học Dược Hà Nội, cùng mái trường với cha tôi. Cha tôi không nói ra nhưng tất cả chúng tôi đều biết, đó là niềm hãnh diện nhất của ông. 
NGỌC TRÂM (NLĐO)

Có thể bạn quan tâm

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

(GLO)- Trong kháng chiến chống Mỹ, xã Ia Dơk (tỉnh Gia Lai) là căn cứ cách mạng quan trọng, đồng thời cũng là nơi hứng chịu nhiều đau thương, mất mát. Những cánh đồng từng bị bom cày xới, những mái nhà bình yên hóa tro tàn, bao số phận người dân vô tội bị giặc sát hại.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Trong hai năm 2024-2025, thủ phủ Tây Nguyên trúng đậm cà phê. Chỉ tính riêng huyện Đắk Mil (tỉnh Đắk Nông cũ), các lão nông đã sắm 1.000 ô tô trong năm 2024. Xã Bờ Y (huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum cũ, nay thuộc tỉnh Quảng Ngãi giáp Lào và Campuchia) cũng chung niềm vui ấy...

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

null