Ở phía mùa xuân

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi có thói quen ngồi lặng yên trong thời khắc sau Giao thừa. Vừa là để điểm lại những việc đã làm được hay chưa hoàn thành trong năm cũ, vừa để nghĩ về những dự định mà mình sẽ thực hiện trong năm mới. Buổi sớm đầu xuân bao giờ cũng gợi ra trong lòng tôi rất nhiều điều, có lẽ vì vậy, tôi luôn chuẩn bị một tâm thái thật tĩnh lặng trước mùa xuân mới chỉ vừa chớm đến.
Đã gần 30 năm thức dậy và lặng lẽ cảm nhận những buổi sớm chớm xuân, lần đầu tiên tôi gặp một sớm mùa xuân dùng dằng sương mù trên đất Tây Nguyên này. Có lẽ bởi cơn mưa nhỏ vào ngày cuối cùng của năm cũ trong cái rét ngọt tựa mưa xuân xứ Bắc. Tây Nguyên được biết đến là miền đất của nắng, của gió. Ở đây, nắng mưa phân kỳ rõ rệt nên giữa mùa khô mà mưa đổ xuống là một hiện tượng lạ.
Mùa xuân năm nay, đất nước cũng đón một cái Tết “lạ”. Những ngày cuối năm, dịch bệnh có chiều hướng diễn biến phức tạp khiến nhiều người, nhiều gia đình phải thay đổi kế hoạch đón Tết để thích nghi với hoàn cảnh mới. Tết đoàn viên, với rất nhiều người, phải chuyển thành Tết an toàn. Nhiều thói quen trong ngày Tết đã thực sự thay đổi. Nhiều người chọn cách chúc Tết qua điện thoại, tin nhắn, không đến những chỗ đông người. Muôn hình muôn vẻ của một cái Tết thật đặc biệt được gửi đến nhau bằng hình ảnh.
Đường phố sớm chớm xuân vắng vẻ. Tôi rất thích những buổi sớm đầu năm như thế này. Nhìn mọi người, ai cũng thảnh thơi và ăn mặc thật chỉn chu, tươm tất. Những nhà có người thân đã mất thì việc đầu tiên của ngày đầu năm mới là đến thắp hương cho họ ở nghĩa trang, sau đó đi lễ chùa.
Người Việt sống theo một triết lý giản dị mà sâu sắc, đó là “lá rụng về cội”. Đi đâu, làm gì, dù giàu sang hay nghèo khó thì ngày cuối năm cũng soạn bữa cơm tươm tất để mời người đã khuất về ăn Tết, cũng là dịp để gia đình quây quần bên nhau. Và quanh năm bôn ba ngang dọc, dù ở bất cứ nơi nào thì những ngày Tết, người Việt cũng hướng về quê hương bản quán, nơi có những bữa cơm ấm áp sum vầy như vậy.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Nhìn những cụ bà với áo lam, áo gụ đi lễ chùa, tôi lại nhớ bà nội. Thuở còn bé tí, tôi đã được theo bà đi lễ chùa vào những ngày đầu năm. Bà lưng còng tóc bạc, miệng lúc nào cũng bỏm bẻm nhai trầu. Bà nắm tay tôi đi trên con đường xanh mướt màu cỏ non và lắc rắc mưa xuân để bước đến một thế giới với đứa trẻ như tôi còn nhiều lạ lẫm.
Bà tôi giờ thành người thiên cổ, giàn trầu không vẫn vấn vít bên thân cau đang trổ những bẹ hoa ngát thơm trong một sớm chớm xuân. Bố tôi chọn những lá trầu và những quả cau đẹp nhất đặt bên mâm ngũ quả ngày Tết. Không biết bà tôi có về ăn Tết với chúng tôi thật không, nhưng từ một miền tâm linh, tôi cũng giống như bất cứ một người Việt nào, luôn tin rằng những người đã khuất, họ chỉ đi đến một thế giới khác thôi, chứ không rời bỏ người thân của mình.
Tôi đi dọc con đường ngoại ô. Cây pơ lang cổ thụ mùa xuân nào cũng trổ những đóa hoa đỏ rực vươn lên giữa nắng trời cao nguyên xanh trong vời vợi. Những cây mai vàng được mang về từ núi, trồng xuống trước sân nhà cũng rực rỡ những hoa. Trên những triền đồi, sắc trắng của hoa cà phê phủ lên màu đất bazan hứa hẹn một mùa vụ ngọt lành. Chồi non lộc biếc cũng như bừng thức để hòa vào sắc xuân tươi thắm.
Mùa xuân thường khởi đầu cho những ước mong tốt đẹp. Trong những ngày đầu xuân này, có lẽ điều mà mọi người mong đợi nhất là thế giới sớm kiểm soát được dịch bệnh, để mỗi người có thể quay trở lại với công việc, với những nếp sinh hoạt bình dị mà vì dịch bệnh, đang tạm phải thay đổi.
Một cái Tết đáng nhớ với biết bao người, trong đó có tôi. Dẫu không thể trở về quê hương, không được sum vầy bên mâm cơm đoàn viên ấm áp, nhưng lòng mỗi người đều hướng về nhau, cầu chúc cho nhau những điều tốt đẹp nhất khi mùa xuân đến. Thời gian vẫn tiến về phía trước, hoa vẫn nở, nắng vẫn rực rỡ, mùa xuân vẫn dâng tràn trên vạn vật. Vậy nên tôi luôn tin vào những tươi sáng đang đón đợi ở phía mùa xuân.
ĐÀO AN DUYÊN

Có thể bạn quan tâm

Đồng đội

Đồng đội

(GLO)- Cả nhà không yên tâm khi bố quyết định theo đoàn Cựu chiến binh về Quảng Trị thăm lại chiến trường xưa. Bố vừa trải qua một đợt điều trị dài vì thoái hóa khớp, đầu gối đau nhức, đi lại rất khó khăn.

Lan tỏa văn hóa đọc

Lan tỏa văn hóa đọc đến buôn làng vùng sâu

(GLO)- Cuộc thi “Giới thiệu sách trực tuyến” năm 2025 do Sở Văn hóa-Thể thao và Du lịch tỉnh Gia Lai tổ chức thu hút nhiều cá nhân là người đồng bào dân tộc thiểu số tham gia. Bằng tình yêu với sách, họ đã góp phần lan tỏa văn hóa đọc đến buôn làng vùng sâu.

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

(GLO)- Từ ống kính nhiếp ảnh, nét cọ hội họa, câu chữ văn chương đến giai điệu âm nhạc, nhiều nghệ sĩ ở Gia Lai đang lặng lẽ gìn giữ, khơi gợi, ươm hạt giống tâm hồn cho thế giới tuổi thơ; đồng thời, gửi gắm thông điệp về sự kết nối, về trách nhiệm của người lớn trước “tuổi thơ đang mất dần”.

Giải Booker 2025: Danh sách đề cử đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm

Giải Booker 2025: Danh sách đề cử đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm

(GLO)-Danh sách đề cử của Giải Booker 2025 danh giá mới được công bố, trong đó có 13 tác phẩm của các tác giả đến từ nhiều quốc gia khác nhau, cũng như sự cân bằng về tỷ lệ nam - nữ và sự đan xen giữa tên tuổi cũ và mới. Điều này cho thấy sự đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm của giải thưởng này.

Triển vọng “Cây cọ nhí” Nguyễn Trịnh Gia Thy

Triển vọng “Cây cọ nhí” Nguyễn Trịnh Gia Thy

(GLO)- 11 tuổi, Nguyễn Trịnh Gia Thy (học sinh lớp 5.9, Trường Tiểu học Nguyễn Văn Trỗi, phường Pleiku) được nhiều người ưu ái gọi là “cây cọ nhí”. Những bức tranh của Thy không chỉ khéo léo về đường nét, bố cục, màu sắc mà còn chứa đựng những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống.

Mở lối vào thế giới sắc màu

Mở lối vào thế giới sắc màu

(GLO)- Từ nét màu nước chấm phá, mực tàu loang trên giấy dó, đến những dòng thư pháp bay bổng hay gam màu rực rỡ của tranh sáp màu, acrylic - tất cả hòa quyện tại những lớp học vẽ. Mùa hè, những lớp học nhỏ ấy lặng lẽ góp phần vun đắp tâm hồn nghệ thuật cho nhiều bạn trẻ.

Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

Cặp đôi nghệ sĩ Nguyễn Cơ-Hồng Mai: Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

(GLO)- Cùng sinh năm rồng (1988) và lớn lên với tình yêu dành cho từng nhịp vũ đạo, Nguyễn Văn Cơ và Trần Thị Hồng Mai-hai nghệ sĩ trưởng thành từ Nhà hát Ca múa nhạc tổng hợp Đam San trở thành cặp đôi hiếm hoi của làng múa ở cao nguyên Pleiku, luôn song hành cả trên sân khấu và trong đời sống.

null