Những ngày thơ bé

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Bao nhiêu năm đã trôi qua, vậy mà ký ức tôi luôn dừng lại rất lâu ở một khoảng thời gian khi còn thơ bé. Đó là những năm tháng được sống trong doanh trại quân đội cùng với cha tôi. Những năm ấy, đất nước trong thời bao cấp, cuộc sống còn khó khăn thiếu thốn mọi bề.

 

Cha đã đem theo tôi trên những nẻo đường ông đóng quân. Những ngày ấy trở thành kỷ niệm luôn ăn sâu vào tâm thức dẫu trí nhớ tôi khi đó còn rất non nớt, chuyện nhớ chuyện quên. Cha tôi lái xe cho thủ trưởng đơn vị, do đặc thù công việc nên ông thường rong ruổi với những chuyến công tác. Khi vắng nhà, cha gửi tôi cho các cô chú trong đơn vị. Tôi cùng với những đứa trẻ trong khu gia binh xếp hàng chờ lấy cơm, đi ngủ và thức dậy cùng tiếng kẻng doanh trại, học tập và sinh hoạt y hệt những chiến sĩ thực thụ. Cùng lứa với tôi có cả vài chục đứa trẻ trong khu gia binh. Đứa thì sống trong khu gia đình với cả bố mẹ, nhưng hầu hết là sống ở dãy nhà tập thể cùng cha giống như tôi. Thời đất nước khó khăn, việc những đứa trẻ con như chúng tôi được nuôi trong doanh trại quân đội có lẽ cũng là chuyện không có gì đặc biệt.

  Minh họa: KIM HƯƠNG
Minh họa: KIM HƯƠNG



Những tháng năm sống cùng cha trong doanh trại quân đội, cha không chỉ là người thầy đầu tiên nắn nót cầm tay dạy cho tôi những con chữ đầu đời, mà còn rất nhiều thói quen tốt khác được hình thành. Tôi còn nhớ mãi lá thư đầu tiên tôi viết về cho mẹ, cha đã bắt tôi viết đi viết lại không biết bao nhiêu lần. Cha chỉ gợi ý, còn để tôi tự viết, nhưng hễ chữ nào không ngay hàng thẳng lối là phải viết lại. Sau này, khi tôi đã lớn lắm thì mẹ cho xem lại bức thư ấy, tôi thực sự “kinh ngạc” về mình, bởi chữ tôi khi ấy đẹp và đều như thể được in ra từ một chiếc khuôn nào đấy.

Cha tôi nấu ăn rất ngon. Tôi không sao quên được hình ảnh ông cặm cụi với cái bếp dầu, ông rang từng nắm đậu xanh thơm giòn, rồi xay thành bột. Mỗi sáng mỗi tối, ông pha một cốc bột đậu xanh thơm phức mát lành rồi dỗ tôi uống, nhẫn nại và tỉ mỉ chẳng khác nào một bà mẹ nuôi con thơ. Những ngày cuối tuần, ông cùng bạn bè ra suối câu cá. Những con cá to nhất bao giờ ông cũng dành để làm ruốc cho tôi ăn dần. Khi tôi tha thẩn chơi bên cạnh thì cha luộc, gỡ từng chút cá, rồi cặm cụi rang khô cất vào chiếc lọ thủy tinh. Giờ nhìn ngắm da dẻ sắc vóc của mình, tôi luôn nghĩ về những ngày cha đã chăm chút nâng niu tôi từng miếng ăn giấc ngủ.

Những cái Tết xa quê, hai cha con tôi ở lại đơn vị. Cha cùng với đồng đội tự gói bánh chưng, bày mâm ngũ quả, trang trí bàn thờ Tết. Mùa xuân phương Nam có những cành mai vàng rực rỡ khiến cha con tôi cũng phần nào nguôi ngoai nỗi nhớ quê nhà. Những mùa xuân khiến tôi khôn lớn, những mùa xuân hoài vọng luôn cựa quậy như những chồi non biêng biếc xanh trong ký ức của tôi.

Cha tôi giờ đã ở tuổi thất thập, thủ trưởng của cha không còn nữa, những đồng đội đồng cam cộng khổ năm nào cũng đã nghỉ hưu. Ông giờ quanh quẩn với con cháu. Có một việc cha rất thích là gặp mặt hội đồng ngũ, những lúc ấy, tôi thấy ông vui tươi hoạt bát, nhìn như trẻ hẳn ra. Thỉnh thoảng ông nhắc lại với tôi về những đồng đội năm xưa. Người tôi vẫn còn nhớ, người tôi đã quên mặt quên tên, nhưng lòng tôi chưa bao giờ thôi biết ơn những tháng năm đầu đời đã tạo cho mình một nền tảng, một xuất phát điểm thật vững vàng.

Nhớ lại những năm tháng bên cha, tôi lại ước được đưa ông về thăm chốn xưa, để gặp lại những tháng ngày khi tôi còn thơ bé.

 

 ĐÀO AN DUYÊN

 

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Vi Thủy: Mẹ

Thơ Lê Vi Thủy: Mẹ

(GLO)- Đằng sau những người chiến sĩ cống hiến máu xương cho Tổ quốc là sự hy sinh lặng lẽ của những người mẹ. Họ lặng thầm tiễn lần lượt chồng, con lên đường để rồi mòn mỏi chờ đợi, nỗi đau dằng dặc đổi lấy niềm vui chung của quê hương, đất nước...

Nhà báo-nhà văn Nguyễn Hoàng Thu: Cả đời gắn bó với Tây Nguyên

Nhà báo-nhà văn Nguyễn Hoàng Thu: Cả đời gắn bó với Tây Nguyên

(GLO)- Tôi bước vào nghề báo thì gặp anh Nguyễn Hoàng Thu. Bấy giờ, anh cũng mới vào Báo Thanh Niên, thường trú ở Tây Nguyên. Lúc này, anh còn độc thân, sống ở Buôn Ma Thuột. Anh hơn tôi đến chục tuổi, thường đội chiếc mũ beret màu đen trông rất lãng tử, nhưng tính tình khá trẻ trung và cá tính.

Thơ Phạm Đức Long: Mây trắng trời quê

Thơ Phạm Đức Long: Mây trắng trời quê

(GLO)- Biết bao nhiêu người đã ngã xuống, đổi máu xương cho đất nước, quê hương thanh bình. Thương xót và biết ơn, những dòng thơ của nhà thơ Phạm Đức Long cũng trở nên da diết: "Xin người hóa núi hóa sông/Ngàn năm mây trắng phiêu bồng bóng quê!"...

Ông Siu Phơ (bìa phải) thực hiện nghi lễ cúng với sự hỗ trợ của ông Rah Lan Hieo. Ảnh: Vũ Chi

Phú Thiện: Khai mạc lễ hội cầu mưa Yang Pơtao Apui

(GLO)- Sáng 30-4, tại Khu Di tích lịch sử-văn hóa cấp quốc gia Plei Ơi (xã Ayun Hạ, huyện Phú Thiện, tỉnh Gia Lai), UBND huyện Phú Thiện khai mạc lễ hội cầu mưa Yang Pơ tao Apui và Hội thi văn hóa thể thao các dân tộc thiểu số lần thứ XV năm 2024.
Thơ Lữ Hồng: Cho người ở lại

Thơ Lữ Hồng: Cho người ở lại

(GLO)- Chúng ta đều yêu Pleiku nhưng không phải ai cũng chọn ở lại và gắn bó. Một lúc nào đó, vào chặng cuối cuộc đời, người Pleiku tha hương mới dâng đầy nỗi nhớ. Bài thơ của Lữ Hồng ngỡ là lời của một người ra đi gửi cho người ở lại, mà cũng có thể là lời của người ở lại gửi cho chính mình...

Gương mặt thơ: Phạm Thùy Vinh

Gương mặt thơ: Phạm Thùy Vinh

(GLO)- Thường thì người Nghệ hay đi làm ăn xa và họ thành đạt ở đấy. Văn nghệ sĩ lại càng thế. Là tôi nhận ra điều này từ những người bạn văn của mình, tất nhiên, vẫn có ngoại lệ hoặc có thể tôi sai.