Những con số mỉm cười

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Những thầy cô ở Trường Ngọc Yêu đến từng bản làng, gõ cửa từng nóc nhà, lấy hết những lời ruột gan để khuyên nhủ, động viên các học sinh đến lớp...
 
Các thầy cô giáo trong một chuyến vận động học sinh đến trường
Nhiều năm qua, mỗi khi bắt đầu năm học mới, các thầy cô cắm bản ở huyện miền núi Tu Mơ Rông (Kon Tum) lại bắt đầu hành trình vận động học sinh đến lớp. Để đảm bảo sĩ số và gieo con chữ, những lần đi vận động của các thầy cô cũng chìm trong sương mù và mưa núi.
Đội mưa đi vận động
Xuất phát từ TP.Kon Tum (Kon Tum) lúc 6 giờ nhưng phải đến 9 giờ chúng tôi mới đến trung tâm huyện lỵ Tu Mơ Rông. Từ huyện lỵ này phải vượt thêm 30 km nữa mới đến được Trường phổ thông dân tộc bán trú THCS xã Ngọc Yêu. Dù là vùng sâu nhất huyện, thế nhưng trường lại có tỷ lệ học sinh đến lớp cao nhất - đạt 100% sĩ số. Để có được con số mỉm cười ấy, các thầy cô ở ngôi trường này phải căng mình đi vận động học sinh.
Thời gian thầy cô đi vận động đúng vào mùa mưa, đường đất thì trơn như đổ mỡ. Các thầy cô bị ngã xe là chuyện như cơm bữa. Thế nhưng cứ dựng xe dậy rồi lại đi vận động tiếp
Thầy Hoàng Văn Hải,  Hiệu trưởng Trường  phổ thông dân tộc bán trú THCS xã Ngọc Yêu
Sau hơn 1 giờ vật lộn với đường rừng, cuối cùng Trường Ngọc Yêu cũng hiện ra dưới cơn mưa tầm tã. Thầy Hoàng Văn Hải, Hiệu trưởng, cho biết trường có 15 thầy cô giáo. Toàn bộ số giáo viên này đều ở các huyện xa về gieo chữ. Có người ở tận huyện miền núi Đăk Glei, có người ở TP.Kon Tum.
 
Các thầy cô giáo Trường Ngọc Yêu đến từng bản làng, gõ cửa từng nóc nhà. Ảnh: Đức Nhật
Khi kỳ nghỉ hè gần kết thúc, các thầy cô lục tục kéo nhau lên Ngọc Yêu chuẩn bị giáo án, ổn định sinh hoạt và lên nương rẫy vận động học sinh ra lớp. Thời điểm này đúng vào mùa mưa ở Tây nguyên nên hành trình đi vận động của thầy cô giáo chật vật không kém.
Năm học này nhà trường có 100 học sinh nhập học, trong đó 100% là học sinh người đồng bào dân tộc thiểu số. Số học sinh này ở 8 thôn làng của xã. Thôn xa nhất cách trường đến hơn 10 km. Thời điểm nghỉ hè, các em học sinh thường lên nương rẫy phụ giúp cha mẹ, nên đến ngày đi học cũng thường quên đến lớp. Vì thế, 15 giáo viên của trường hằng ngày phải tỏa ra khắp các thôn làng đi vận động. 5 giờ chiều khi con gà lên chuồng đi ngủ, dân bản từ trên nương rẫy trở về cũng là lúc các thầy cô lên xe rẽ về các làng.
“Thời gian thầy cô đi vận động đúng vào mùa mưa, đường đất thì trơn như đổ mỡ. Các thầy cô bị ngã xe là chuyện như cơm bữa. Thế nhưng cứ dựng xe dậy rồi lại đi vận động tiếp. Những hôm mưa xối xả, tối mặt tối mũi nhưng để các em không bỏ học các thầy cô vẫn cố mặc áo mưa lên bản. Cũng có hôm mưa lớn quá, các thầy cô ngủ luôn tại nhà học trò, cùng ăn, cùng uống với họ”, thầy Hải chia sẻ.
Thầy giáo của bản
Chúng tôi đến làng Ba Tu 1 (xã Ngọc Yêu) vào giữa trưa nhưng cả làng còn đang chìm trong sương núi. Người cách người vài bước chân nhưng chẳng nhìn rõ mặt nhau. Ấy vậy mà thầy Võ Văn Cương vẫn bước phăm phăm. Cả 8 thôn làng, thầy Cương quen từng góc bếp, nóc nhà. Cũng phải thôi, 15 năm qua thầy Cương vẫn luôn miệt mài đến gõ cửa từng mái nhà vận động học sinh ra lớp.
Theo thống kê của nhà trường từ năm 2016 đến nay có 63 em tốt nghiệp THPT, 6 em quay về xã làm cán bộ, 9 em học trung cấp, 23 em đậu đại học và cao đẳng. Cũng từ những “con số mỉm cười” này mà xã Ngọc Yêu được mệnh danh là vùng đất hiếu học của H.Tu Mơ Rông.
Ngày mới ra trường (năm 2004), thầy giáo trẻ Cương phải lội rừng hơn 10 km mới đến được Trường Ngọc Yêu. Cũng có những lúc mệt nhoài, thầy Cương muốn bỏ hết để trở về nhà làm ruộng, nhưng khi đối diện với những ánh mắt trong veo như giọt mưa rừng, thầy lại giấu lòng mà ở lại.
Lúc bấy giờ cả học sinh lẫn phụ huynh còn mù mờ về con chữ. Buổi sáng thầy Cương dạy cho các em viết, tối thầy lại gặp phụ huynh để mở lớp “A Bờ Cờ”. Hôm nào thấy học sinh nghỉ nhiều, thầy lội bộ lên làng vận động học sinh. Những hôm mưa lớn, thầy Cương ngủ lại luôn trong làng. Tối, uống rượu với các phụ huynh, thầy dốc hết lòng khuyên bảo. Khi phụ huynh hiểu ra vấn đề cũng là lúc các em quay trở lại lớp.
Đến nay, thầy Cương nói tiếng Xê Đăng như gió. Cứ thế, chẳng kể ngày đêm, thầy không chỉ gieo chữ mà thầy bày luôn cả cách chăn nuôi, trồng trọt cho bà con ở đây. “Tôi thương tụi nhỏ quá, chúng cứ như cây trên rừng. Đầu đội mưa nhưng chẳng biết mưa là gì. Áo rách đấy nhưng chẳng biết lạnh là bao. Đến cả lúc lên lớp chúng vẫn đi chân đất, trong sương mù...”, thầy Cương nói rồi nhìn ra màn sương giăng kín bản.
 
Thầy Cương quen từng nóc nhà, góc bếp ở các thôn làng
Riết rồi thành quen, cả xã Ngọc Yêu có 8 thôn làng, thì ai ai cũng quen với dáng đi của thầy. Họ thương thầy như người con của làng.
Vào giữa làng, thầy Cương dắt chúng tôi ghé thăm nhà em A Khuôn (học sinh lớp 9), một học sinh có hoàn cảnh đặc biệt của trường. Cha em bệnh nặng mất khoảng 3 năm nay. Một mình mẹ A Khuôn chật vật trên nương rẫy nuôi 2 con ăn học. Nhiều lúc khó khăn quá, Khuôn đã tính chuyện nghỉ học để theo mẹ cầm cây cuốc. Biết chuyện, thầy Cương liền đến tận nhà khuyên nhủ em cố gắng theo đuổi con chữ để thay đổi cuộc sống. Nghe lời thầy, A Khuôn đã quyết định tiếp tục đi học, theo đuổi con chữ.
Hôm nay mẹ Khuôn đi vắng, em ở nhà với bà nội. Thầy kéo Khuôn lại gần dặn dò: “Em đã chuẩn bị đầy đủ sách vở để đến lớp chưa. Nếu có khó khăn gì thì phải nói với thầy ngay, thầy sẽ tìm cách giúp đỡ. Dù thế nào cũng không được nghỉ học đâu nhé!”.
Nói đoạn thầy quay sang tâm sự với bà nội Khuôn bằng tiếng Xê Đăng, đại ý: Phải cho con em đi học để có kiến thức, từ đó các cháu mới có thể ổn định cuộc sống và xây dựng buôn làng. Hiện nay các cháu ở làng Ba Tu 1 rất chăm lo học tập. Gia đình nên nhắc nhở cháu chú tâm học hành để không tụt hậu so với các bạn…
Cuộc đối thoại bằng tiếng Xê Đăng cứ kéo dài ra mãi. Thế rồi khi nghe cái bụng thầy réo, bà nội Khuôn vội vàng đi nướng mấy trái bắp để đãi người thầy giáo đáng quý.
Những con số mỉm cười
Rời mái nhà sàn của A Khuôn, chúng tôi theo chân cô giáo Nguyễn Thị Hằng Nga tìm đến nhà của A Khuyến (học sinh lớp 7). Cô Nga kể nhà mình ở dưới TP.Kon Tum, cách trường hơn 100 km. Vì người chồng cũng rất bận rộn nên đến mùa đi học, cô Nga ôm theo hai đứa con lên trường để tiện chăm sóc.
Vì là giáo viên chủ nhiệm của Khuyến nên cô Nga rất tường tận gia cảnh của cậu học trò này. Cô kể rằng nhà Khuyến nghèo khó lắm. Từ ngày cha bệnh rồi mất vì ung thư, nhà Khuyến vốn đã nghèo nay lại càng khó khăn.
Cũng bắt đầu từ đó Khuyến luôn trong tâm trạng buồn rầu, không chú tâm vào việc học. Nhiều khi đến lớp Khuyến chỉ úp mặt xuống bàn khóc hoặc ngủ gật. Cũng có những hôm Khuyến theo mẹ lên nương quên cả đến lớp. Biết được hoàn cảnh của Khuyến, cô Nga đã tìm cách tiếp cận, an ủi để Khuyến quên chuyện buồn mà cố gắng học tập.
Cơn mưa ban sáng khiến con đường đất dẫn vào nhà Khuyến trơn tuột. Cô giáo dù đã chống gậy nhưng cũng vài lần loạng choạng ngã. Thế rồi cô Nga quay sang nói với chúng tôi như để giải thích: “Chuyện thường xuyên ấy mà”.
Thấy cô giáo đến thăm, A Khuyến chạy ra trước bậc thềm chào rồi dẫn khách vào nhà. Trong căn nhà trống hoác chẳng có gì giá trị ngoài vài chiếc nồi nhôm. Gió núi lùa qua khe hở trên vách gỗ vào nhà tê buốt. Khuyến ngồi co ro bên bếp lửa nghe cô giáo dặn dò chuẩn bị sách vở cho năm học mới.
“Cô cũng giống như mẹ của em vậy mà. Cô sẽ hỗ trợ hết sức để em được đến lớp”, cô Nga xoa đầu rồi nhìn Khuyến trìu mến.
Cứ thế, những thầy cô ở Trường Ngọc Yêu đến từng bản làng, gõ cửa từng nóc nhà, lấy hết những lời ruột gan để khuyên nhủ, động viên các học sinh đến lớp. Cũng nhờ những cuộc vận động trong mưa núi, sương mù này mà trường có tỷ lệ học sinh đến lớp cao nhất huyện.
Đức Nhật (Thanh Niên)

Có thể bạn quan tâm

Chiêu trò “việc nhẹ, lương cao”: Vỏ bọc tội phạm mua bán người - Kỳ cuối: Cùng ngăn chặn tội ác

Chiêu trò “việc nhẹ, lương cao”: Vỏ bọc tội phạm mua bán người - Kỳ cuối: Cùng ngăn chặn tội ác

(GLO)- Các cơ quan chức năng, nhất là ngành Công an, chính quyền địa phương là lực lượng chủ công trong phòng, chống mua bán người. Tuy nhiên, toàn xã hội cũng phải cùng vào cuộc và quan trọng nhất là mỗi cá nhân phải chủ động bảo vệ mình bằng cách nâng cao nhận thức, hiểu biết pháp luật.

Dư vang Plei Me

Dư vang Plei Me

(GLO)- 60 năm đã trôi qua kể từ chiến thắng Plei Me lịch sử (tháng 11-1965), nhưng dư vang của trận đầu thắng Mỹ trên chiến trường Tây Nguyên vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức của những cựu binh già. 

Một góc trung tâm xã Kon Chiêng.

Đánh thức Kon Chiêng

(GLO)- Từ quốc lộ 19 rẽ vào tỉnh lộ 666 khoảng 40 km thì đến xã Kon Chiêng. Hai bên đường là những triền mía xanh mát, thấp thoáng những mái nhà sàn trong không gian xanh thẳm của núi rừng, gợi về một Kon Chiêng đang vươn mình đổi thay.

Những chiếc bè nuôi thủy sản của ngư dân bị sóng đánh vỡ tan, trôi dạt ven biển.

Xác xơ làng chài sau cơn bão dữ...

(GLO)-Sau cơn bão dữ Kalmaegi (bão số 13), những làng chài vốn yên bình, đầy sinh khí bỗng chốc trở nên xác xơ, trơ trọi và ngổn ngang chỉ sau vài giờ bão quét qua. Cảnh quan rồi sẽ dần hồi phục, nhưng những mất mát, tổn thất vẫn sẽ đè trĩu trên đôi vai người dân ven biển rất lâu nữa...

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ lọt Top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ và hành trình vào top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới

(GLO)- Với nghiên cứu về ô nhiễm vi nhựa và công nghệ xử lý nước thải, Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ (SN 1985, Phân hiệu Trường Đại học Nông Lâm TP. Hồ Chí Minh tại Gia Lai) được Đại học Stanford (Mỹ) và Nhà xuất bản Elsevier vinh danh trong top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

null