Nhớ mạ nơi khói bếp chiều xưa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Cuối tháng chín, đường về quê mạ giăng mắc những cơn mưa giao mùa. Trong gian bếp chiều trôi, em gái tôi ngồi nấu cơm tối. Nhìn cái dáng em ngồi thổi lửa, mùi khói bếp rơm rạ xộc vào mũi, lòng bâng khuâng và khóe mắt cay xè. 
Dòng Ô Lâu
Dòng Ô Lâu.
Nỗi nhớ về những tháng ngày cơ cực bên mạ, bên các anh chị trong ngôi nhà tranh tre nứa lá nơi làng quê nghèo miền Trung nắng gió... để rồi tôi thèm quay quắt những món ăn dân dã mạ xào, mạ kho thuở tóc còn để chỏm.
Làng Trạch Phổ quê tôi nằm bên con sông Ô Lâu - bên kia là Quảng Trị, bên này là Thừa Thiên. Những ngày đói cơm, rách áo hằn sâu vào nỗi nhớ dù năm tháng đã đi qua.
Còn nhớ, ngày đó mỗi lần mạ đi chợ chiều, anh em chúng tôi ra con đê đầu làng ngóng. Những đứa trẻ có chị hay có mạ đi chợ đều kéo nhau đứng chờ. Nhận ra dáng mạ từ xa là đứa nào đứa nấy hét lên sung sướng. A, mạ tau về; a, chị tau về. Vui, mừng, trông ngóng vì được mạ cho hàng, dù là cái kẹo cau hay vài lát bánh đúc. Lại nữa, chiều nào trong nhà có người đi chợ là bữa cơm tối đó kha khá hơn về thức ăn. Thương đàn con, mạ muốn mua thật nhiều thứ để nấu nướng nhưng tiền không có. Gánh oằn trên vai đôi quang gánh nào rau, nào sắn mà bán được bao đồng nên phải chia ra mua mỗi thứ một ít. Tôi nhớ mỗi lần đi chợ, mạ mua một cục thịt mỡ lợn để kho nước ruốc làm thức ăn chính. Cục thịt mỡ mua về không dám thái nhỏ, để nguyên như vậy thả vào nồi nước ruốc để kho cho nhiều lần. Còn nếu thái mỏng từng lát thì chỉ kho được một lần. Trên mâm cơm độc nhất một tô nước ruốc có cục mỡ, vậy mà cả nhà vẫn ăn rất ngon lành.
Chiều nay, nghe trong làn gió mùi dưa môn mẹ nấu năm xưa từ bàn tay nội trợ của cô em gái. Ừ thì, không đến chợ được, mạ phải tự tay chế biến các món ăn. Cây môn trồng sau ao đem vào tước vỏ, chẻ nhỏ dầm vào muối làm dưa, hai ba ngày vắt nước để kho với ruốc (nếu có mỡ thì xào với mỡ). Rồi thì mạ ra đồng tìm hái rau má về nấu canh. Có khi anh em tôi tan học chạy ra con mương cạnh bờ ruộng để tát nước, bắt cá về hái khế trong vườn cho mạ nấu canh. Tôi nhớ và thèm lắm tô canh khế nấu với cá zét đồng mạ nấu. Nó vừa có vị chua, vừa ngọt thanh tao. Nói không ngoa, xa quê lâu năm, được đi đây đi đó, được ăn nhiều món đắt tiền... vậy mà vẫn cứ thèm, cứ nhớ mùi vị các món ăn từ bàn tay mạ.
Nhớ một đêm tháng chạp mưa rả rích trên mái tranh, mạ ngồi trong chái bếp nấu bánh đúc. Chao ôi, những cái miệng háu ăn của anh em tôi ngồi quanh bếp lửa chực chờ bánh chín. Tay mạ thoăn thoắt cắt từng lát bánh, rồi chế biến nước lèo, rồi rau sống... Cả một mâm bánh đúc đầy chỉ trong thoáng chốc đã hết sạch. Nhìn đàn con ăn, mạ vui lắm. Mỗi lần ăn món gì, mạ cũng là người ăn sau cùng. Giục mạ ăn đi, bao giờ mạ cũng trả lời “từ từ mạ ăn sau, lo chi”. Nhớ những bữa ăn mà sắn nhiều hơn cơm vẫn cứ nhai ngon lành. Một cái bàn dài, hai cái ghế dài đặt hai bên mà vẫn thiếu chỗ. Mạ ngồi gần nồi cơm hấp sắn, cứ đón bát từng đứa mà bới. Có những bữa, ngồi đơm cơm cho đàn con, đến lượt mạ, chỉ còn miếng cháy.
Chiều nay về thăm quê, lòng lại the thắt khi đi ngang qua gian bếp xưa mạ nấu. Cô em gái vẫn đều đặn sớm hôm nấu cơm, nấu nước, nấu cám lợn nơi chái bếp nhà xưa. Nhìn dáng em gom từng chiếc lá vàng nơi góc vườn quê mát rượi mà mường tượng bóng dáng mạ năm nào. Khói bếp tỏa ra mùi rơm rạ, mùi lá cây, vỏ mía. Tôi gọi đó là mùi của tháng năm yêu thương không dễ xa vời.
Mùa nắng, nhớ dáng mẹ gầy trong hoàng hôn từ đồng ruộng trở về. Con khóc, heo kêu... Đặt đôi quang gánh xuống sân, mạ vào bếp nấu ăn, rồi nhắc đứa lớn tắm rửa cho mấy đứa nhỏ. Bàn tay mạ thoăn thoắt. Chân vừa đi vừa chạy. Rồi bóng tối phủ đầy, đèn dầu thắp lên, cả nhà quây quần bên mâm cơm đạm bạc...
Rong ruổi tháng ngày dài, đời người miên miết đi tìm chốn phố xá đèn hoa kiêu sa... để rồi một ngày ta lại buồn hoang hoải khi đôi chân chưa tìm về được chốn quê xưa bao kỷ niệm. Thèm lắm được hít hà mùi nồi nước ruốc, thèm lắm mùi dưa môn mạ nấu. Thèm mùi rơm rạ xốc vào hoài niệm mà chưng cất thành nỗi nhớ se sắt ruột gan.
Mạ đã đi xa. Chiều nay tôi trở về ngôi nhà ba gian và thèm đứng yên nơi chái bếp. Lửa cháy ấm trong tôi. Lửa từ góc bếp hiên nhà hay lửa từ lòng mạ. Tôi nhận ra, đây chính là nơi yên bình, an nhiên nhất của mỗi người. 
Trần Văn Toản (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Tranh minh họa (nguồn internet).

Thơ Đại Dương: Kính rượu thầy giáo cũ

(GLO)- Bài thơ "Kính rượu thầy giáo cũ" của tác giả Đại Dương chứa đựng nhiều tình cảm và lòng tri ân sâu sắc. Mỗi câu thơ là hình ảnh rất chân thật về một thời gian khó cắp sách đến trường, về những hy sinh thầm lặng của thầy giáo và cả sự khắc khoải, trăn trở của người học trò đã trưởng thành...

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.