Ngọn nguồn nét giản dị của Xuân Diệu

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Nhà thơ chỉ hơn người thường ở cách dùng chữ, vẫn là những chữ đó thôi, khỏi cần “sáng tạo” thêm những chữ mới chưa có trong đời sống và trong ngôn ngữ, nhưng sử dụng chúng thế nào, đặt chúng vào đâu trong văn cảnh, trong trường ngữ nghĩa, trong mạch cảm xúc, điều đó quyết định đẳng cấp nhà thơ.

Gò Bồi, quê mẹ của Xuân Diệu. Ảnh: NGUYỄN SA HUỲNH

Gò Bồi, quê mẹ của Xuân Diệu. Ảnh: NGUYỄN SA HUỲNH

***

Xuân Diệu thường có một giọng thơ đặc biệt tâm tình, đặc biệt khẽ nhẹ như vậy khi viết về mẹ mình, viết về quê mẹ mình: “Quy Nhơn nhà cũ cạnh chùa Bà/ Gió biển thường vô kể chuyện xa” (Tâm sự với Quy Nhơn). Đó là một giọng thơ thật trầm ấm, chất chứa những nỗi niềm. Và đặc biệt nó giản dị tới mức như những lời nói thường, bất chợt thốt lên. Xuân Diệu sở hữu những câu thơ trau chuốt vào bậc nhất trong thơ Việt. Một nhà thơ như thế vẫn viết được những câu thơ quá đỗi thân gần ấm áp về đời sống, một đời sống êm trôi bình thản, mà nhiều người có khi ta lơ đãng bỏ qua: “Một buổi chiều trong bếp nấu cơm/Má đang lặt rau, lửa nhè nhẹ cháy/ Một buổi chiều trong vườn sạch lá/ Đất còn mang dấu chổi quét ban mai” (Một buổi chiều).

Nếu thơ tình của Xuân Diệu là thơ tình trong khao khát và cố giấu nỗi buồn thất vọng, thì thơ tình yêu cuộc sống của ông lại quấn quít ta như lửa bếp, như nắm rau vừa lặt, như khu vườn chợt quang quẽ “còn mang dấu chổi quét ban mai”. Nguồn cội nào để Xuân Diệu “dùng chữ” thần tình như vậy? Là cái gì nếu không phải từ tình yêu quê xứ, từ mẹ cha yêu thương.

Mỗi khi nhớ về Xuân Diệu, tôi lại hay nhớ tới những hình ảnh vui tươi về ông, một người biết cảm xúc đời sống từ những biểu hiện bình thường nhỏ bé nhất của nó. Cũng là vào khoảng năm 1984 - 1985 gì đó, bấy giờ gia đình tôi đã được chuyển về ở khu tập thể mới xây, được ở một căn hộ có hai phòng, 24 mét vuông, rộng gấp đôi căn phòng gia đình tôi ở trước đó. Một lần Xuân Diệu vào Quy Nhơn, tôi mời ông về ăn cơm với gia đình tôi. Xuân Diệu rất vui khi nhận lời. Đó cũng là một nét tính tình mà tôi rất thích ở ông: không khách sáo, rất thật thà.

Nhà thơ Xuân Diệu

Nhà thơ Xuân Diệu

Buổi trưa ấy vợ tôi mua được cá thu còn rất tươi ngoài chợ Lớn Quy Nhơn, và tỉ mẩn làm chả cá, nấu canh chua. Ăn với bún. Tôi rất thích món ăn giản dị này, và không ngờ, Xuân Diệu cũng rất thích. Nhà tôi lúc ấy không có bàn ghế ăn cơm, cả nhà ngồi quây quần ăn cơm trên chiếc giường đôi mà hai đứa con nhỏ của tôi vẫn ngủ. Xuân Diệu rất ung dung ngồi trên giường đó với cả nhà tôi và hai đứa em “xã hội”. Tôi mua được mấy chai bia Sài Gòn, thế là có bữa trưa thịnh soạn.

Ăn bún canh chả cá đã vui, chuyện càng vui. Xuân Diệu ăn rất thiệt tình. Tới lúc xong bữa, ông đứng dậy rời khỏi “giường ăn” không muốn nổi. Tôi biết ông đã ăn rất no, mà tôi cũng no không kém. Hồi đó, thế là vui nhất rồi. Hóa ra, niềm vui, hơn cả niềm vui, là hạnh phúc, nhiều khi chỉ đơn sơ như vậy, giống hệt những câu thơ của Xuân Diệu viết về những cảm nhận đời sống bình thường, những cảm xúc tưởng không thể dễ dàng hơn. Nhưng mà không dễ đâu, nếu nhà thơ không thiết tha với những gì bé nhỏ của đời sống. Với đời sống, sự thiết yếu nhiều khi lại ở những lụn vụn, không để ý thì khó thấy.

Có một hình ảnh về Xuân Diệu khiến tôi nhớ mãi. Ấy là một buổi chiều ở Kiep, Ukraina tháng 5.1985, gọi là chiều vì mùa hè ở châu Âu mãi đến 22 giờ mặt trời mới lặn. Lúc ấy vào khoảng 9 giờ tối, nhưng trời thì kiểu như bên ta là quá hoàng hôn mà non chập choạng. Xuân Diệu ngồi im lặng trên một chiếc ghế đá cạnh bến tàu điện. Trông Xuân Diệu lúc ấy thật buồn, cứ như ông đang nhìn theo từng chuyến tàu điện - con tàu của đời sống đang chạy xa dần nơi ông ngồi, chạy xa mà ông không thể lên tàu, hay ông bị nhỡ tàu. Lúc ấy, có một bà cụ người Ukraina đến bên chúng tôi, nói: “Đây là chuyến tàu điện cuối cùng!”. Xuân Diệu như sững người. Nhưng ông không nói gì. Tôi không thể ngờ, chỉ khoảng 7 tháng sau, Xuân Diệu đã về một nhà ga vĩnh viễn xa lắc xa lơ nào đó.

Dù sau đó chúng tôi còn một chuyến đi thực tế với Xuân Diệu về Tuy Phước quê mẹ ông, nhưng tôi có cảm giác, vào tháng 5 năm 1985 ấy, ở một bến tàu điện xứ người, tôi đã lần cuối cùng được ngồi lặng lẽ bên Xuân Diệu. Bây giờ tôi mới hiểu, cái dáng vẻ lặng buồn như tượng của Xuân Diệu lúc ấy là bởi ông đã linh cảm chuyến đi cuối cùng của mình, và ông tiếc nuối bao nhiêu cuộc đời mình đã yêu đã sống.

***

Xuân Diệu mất vào độ tuổi rất chín của sự suy nghiệm, của tình yêu đằm thắm với đời sống. Vào độ tuổi ấy, thơ Xuân Diệu chân thành tới độ khiến người đọc rơi nước mắt. Nhất là vào những năm tháng khó khăn cực khổ, khi con người phải xích lại gần nhau để được truyền hơi ấm mà chống chọi với mọi khốn khó đang bủa vây. Bây giờ người ta gọi là “truyền cảm hứng”, chứ hồi đó thì không. Sống trước đã, cảm hứng tính sau đi. Nhưng thơ và con người Xuân Diệu, chính là đời sống. Còn cách “truyền cảm hứng” nào mãnh liệt hơn cách dùng chính cuộc đời và thơ ca của mình để yêu thương mọi biểu hiện dù nhỏ bé nhất của đời sống?

THANH THẢO

Có thể bạn quan tâm

Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

Cặp đôi nghệ sĩ Nguyễn Cơ-Hồng Mai: Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

(GLO)- Cùng sinh năm rồng (1988) và lớn lên với tình yêu dành cho từng nhịp vũ đạo, Nguyễn Văn Cơ và Trần Thị Hồng Mai-hai nghệ sĩ trưởng thành từ Nhà hát Ca múa nhạc tổng hợp Đam San trở thành cặp đôi hiếm hoi của làng múa ở cao nguyên Pleiku, luôn song hành cả trên sân khấu và trong đời sống.

Ngọn đèn nhỏ bên khung cửa

Ngọn đèn nhỏ bên khung cửa

(GLO)- Chồng tôi nhận quyết định chuyển công tác vào một sáng cuối tháng Năm, khi sương vẫn còn giăng mờ trên những con dốc quen thuộc của phố núi Pleiku. Tin anh phải xuống Quy Nhơn theo diện hợp nhất 2 tỉnh không bất ngờ.

Bảo vật quốc gia ngai vua triều Nguyễn đặt tại Điện Thái Hòa, Đại Nội Huế.

Phục chế ngai vàng triều Nguyễn: Trả lại nguyên trạng năm 2015, đảm bảo đúng tinh thần bảo vật quốc gia

(GLO)-Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch (VH-TT&DL) vừa có văn bản chính thức góp ý kế hoạch phục chế ngai vua triều Nguyễn, bảo vật quốc gia bị phá hoại hồi tháng 5 - 2025 tại điện Thái Hòa, yêu cầu phục hồi hiện trạng "gần giống nhất" so với năm 2015, thời điểm hiện vật được lập hồ sơ công nhận.

"Núi trên đất bằng"

"Núi trên đất bằng"

(GLO)- Tiến sĩ Hà Thanh Vân đã nhận xét Tiểu thuyết "Núi trên đất bằng" của Võ Đình Duy là một tác phẩm văn chương đầu tay ra mắt năm 2025, đánh dấu bước chuyển đầy bất ngờ từ một kiến trúc sư trẻ sống ở Gia Lai sang hành trình kiến tạo thế giới văn chương.

NHÀ THƠ ĐÀO AN DUYÊN: Thiết tha giữ lại những xanh tươi cuộc đời

Nhà thơ Đào An Duyên: Thiết tha giữ lại những xanh tươi cuộc đời

(GLO)- Với nhà thơ Đào An Duyên, đọc và viết chính là hành trình nuôi chữ. Trong hành trình ấy, chị chọn một lối đi riêng, chắt chiu xúc cảm, gửi tiếng lòng vào từng con chữ với niềm mong giữ lại những xanh tươi cuộc đời, từ đó góp thêm một giọng thơ giàu hương sắc cho văn chương Gia Lai.

BẢO TỒN CÁC KỊCH BẢN TIÊU BIỂU CỦA HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH: Nên tìm hướng đi mới, phù hợp thực tế

Bảo tồn các kịch bản tiêu biểu của hát bội Bình Định: Nên tìm hướng đi mới, phù hợp thực tế

(GLO)- Hát bội Bình Định là một di sản văn hóa đặc sắc với nhiều vở tuồng kinh điển như: Sơn Hậu, Tam nữ đồ vương, Ngũ hổ Bình Tây, Hồ Nguyệt Cô hóa cáo (còn có tên khác là Chém cáo, Cổ miếu vãn ca) của Nguyễn Diêu, Trầm hương các, Diễn võ đình và Cổ thành… của Đào Tấn.

Hòa hợp văn hóa, cùng chung chí hướng

Hòa hợp văn hóa, cùng chung chí hướng

(GLO)- 2 tỉnh Bình Định và Gia Lai (cũ) hợp nhất là cột mốc quan trọng trong hành trình phát triển vùng Duyên hải-Tây Nguyên. Cùng với các lĩnh vực chính trị, kinh tế, xã hội…, văn hóa nghệ thuật cũng được công chúng hết sức quan tâm.

Nguyễn Nhật Ánh: Người làm vườn

Nguyễn Nhật Ánh: Người làm vườn

Tôi không phải một dịch giả chuyên nghiệp - mào đầu vậy hoàn toàn không phải để biện hộ cho những sơ suất, sai sót và thô lậu mà bất cứ ai khi chạm tay vào việc dịch nói riêng, việc chữ nghĩa nói chung, dẫu là tay thuận hay tay ngang, đều phải đối mặt và chịu trách nhiệm.

default

Địa phận Phủ Hoài Nhơn được xác lập năm Hồng Đức thứ 2 (1471), là miền “viễn châu” khá rộng; sau hơn 550 năm, vùng đất rộng lớn lúc ban đầu được phân chia thành nhiều tỉnh thuộc Nam Trung bộ và Bắc Tây Nguyên. 
Pleiku, miền nhớ...

Pleiku, miền nhớ...

(GLO)- Nếu tính từ dấu mốc ký Nghị định Toàn quyền Đông Dương thành lập đại lý hành chính Pleiku thuộc tỉnh Kon Tum ngày 24-5-1925, Pleiku với ý nghĩa một địa danh cả về cách đọc và cách viết đã ra đời và tồn tại đến ngày nay đã được 100 năm.

Ðại ngàn nối liền những niềm vui

Ðại ngàn nối liền những niềm vui

Trong ngôi nhà sàn dưới chân núi ở làng K8, xã Vĩnh Sơn (huyện Vĩnh Thạnh), Nghệ nhân nhân dân Ðinh Chương nở nụ cười sảng khoái, hồ hởi nói: “Bà con trong làng đang trông chờ ngày 1.7.2025, để không chỉ núi liền núi, sông liền sông mà đồng bào Bana ở hai tỉnh trước đây sẽ về chung mái nhà tỉnh Gia Lai mới”.
Tổng Bí thư Tô Lâm dự khai mạc Triển lãm “Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh - Cuộc đời và sự nghiệp”

Tổng Bí thư Tô Lâm dự khai mạc Triển lãm “Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh - Cuộc đời và sự nghiệp”

Nhân dịp kỷ niệm 110 năm ngày sinh Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh (1.7.1915 – 1.7.2025), sáng 29.6, tại Hà Nội, Văn phòng Trung ương Đảng tổ chức Triển lãm “Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh - Cuộc đời và sự nghiệp” nhằm tri ân những cống hiến to lớn của đồng chí Nguyễn Văn Linh đối với Đảng, đất nước và nhân dân. Tổng Bí thư Tô Lâm dự và cắt băng khai mạc Triển lãm.
null