Chàng trai xương thủy tinh chia sẻ hành trình chinh phục Fansipan bằng đầu gối

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Bài trải nghiệm của Vũ Ngọc Anh, tác giả tự truyện “Không thể vỡ” sau lần đầu tiên chinh phục đỉnh Fansipan đã khiến hàng ngàn người lay động.
30 năm "kết bạn" với xương thuỷ tinh, 150 lần gãy xương không lấy đi của Vũ Ngọc Anh một giọt nước mắt. “Chàng trai xương thủy tinh” ấy đã leo Lũng Cú, đã phượt khắp Việt Nam, đã ra mắt tự truyện, đã thành lập thương hiệu chuyển phát đường không của riêng mình. Và tháng 2/2016, ngay khi cáp treo Fansipan khánh thành, chàng trai dũng cảm ấy đã ghi thêm một dấu ấn đáng tự hào trong đời: chinh phục nóc nhà Đông Dương bằng hai đầu gối.
Và cho tới tận hôm nay, khi đỉnh Fansipan không còn là điểm đến chỉ của những người thực sự dũng cảm và có đủ sức khỏe, bài viết ấy vẫn còn nguyên đó những giá trị khích lệ to lớn.
Trân trọng dẫn lại nguyên văn nội dung bài trải nghiệm của chàng trai xương thủy tinh.
 
Thử thách cuối hành trình chinh phục 4 cực và 1 điểm
Fansipan, điểm cuối cùng trong hành trình 4 cực và 1 điểm của bản thân tôi đã hoàn thành xong, nó không quá khó vì ở thời điểm tôi hoàn thành nó, đã có cáp treo lên đến gần đỉnh. 
Cũng như 3 cực khác, cực Đông, cực Bắc, và cực Nam, duy chỉ có cực Nam là tôi đi một mình, và ngồi xe lăn vào tận nơi, các điểm còn lại tôi đều sử dụng đầu gối bò lên đỉnh. Lần này cũng vậy, người ta nói Fan có cáp treo để lên tới nóc nhà Đông Dương. Đối với người bình thường thì dễ thật, đi thong thả là tới, nhưng đối với một đứa lết từng bậc cầu thang như tôi thì độ khó ở đây chỉ là “hard” chứ chưa đến mức “very hard” như một màn nào đó trong game.
 
Sau 15 phút lướt cáp qua 3 tầng mây, bước ra khỏi nhà ga đến cáp treo, muốn lên tới đỉnh, tôi sẽ phải bỏ lại xe lăn và vượt qua quãng đường khoảng hơn 600 bậc đá nữa. 600 bậc đá đó ko phải là bậc đá thấp và dễ đi như ở cực Bắc Lũng Cú, mà chúng cao khoảng 20cm, và sâu vào bên trong chỉ khoảng 15cm. Có đoạn dốc, có đoạn hơi thoai thoải, nhưng hầu hết nếu leo bình thường cũng khá mất sức. Việc làm quen với không khí trên độ cao này cũng là điều mà bạn cần phải bỏ ra 15-20 phút để thích nghi. 
Quay trở lại một chút vào những năm 2010-2011, tôi và ông anh, người mà sau này tôi luôn coi anh là anh ruột mình có những kế hoạch điên rồ là sẽ leo Fan bằng hai đầu gối. Đi đường rừng. Tất nhiên, tôi không đi theo kiểu 2 ngày 1 đêm và thuê người cõng cho nhanh, kế hoạch đó một phần có nói đến việc có thể sẽ phải ở trong rừng nhiều ngày, đến khi tôi từ bỏ. Chúng tôi đã vẽ lên một kế hoạch hoàn hảo, nhưng chỉ duy nhất một thứ mà tôi chưa có: Tiền. Vậy là tạm gác lại để lao đầu vào mục tiêu “kiếm tiền để đi 4 cực và 1 điểm” - Tôi bắt đầu làm như điên và cũng tiêu tiền điên cuồng cho những chuyến đi của mình nhiều hơn từ ngày đó. Một vài hoài niệm về ngày xưa, giờ, một điểm nữa trong hành trình “Không thể vỡ” của mình đã sắp được hoàn thành. 
 
Chinh phục
Trở lại với Fan, bắt đầu làm quen với cái khí hậu khô và lạnh, người ta sẽ phải thở ít hơn, điều độ hơn chứ ko thể hồng hộc như dưới xuôi được. Tôi mất sức, mất sức ngay ở những bước đầu tiên vì… hăng quá. Băng qua một quảng trường rộng để lên đến những bước tiếp theo, tôi mất sức khá nhiều ở đó. Dồn quá nhiều sức vào những nơi ko cần thiết, tôi thấy mình cần phải điều chỉnh lại bước đi và nhịp thở, nhớ lại lời ông anh đã từng nói “hít vào, thở ra từ từ, cố gắng để tim đập ổn định, mệt là nghỉ ngay, không cố” - Từng bước, từng bước một bằng hai đầu gối đã chai sạn từ lâu. Tôi nhớ ở Cực Đông đã suýt nữa phải vào viện vì rách da, ở Cực Bắc đau và mỏi rã rời sau khi lên tới nơi. Nhưng ở đây, nó hơn những thứ đó rất nhiều, mỗi bước đi cảm giác như có nghìn viên đá dăm hằn sâu vào đầu gối, đau rát qua lớp vải quần bò mà tôi đã nghĩ nó có thể bảo vệ mình. 
Sau khi ổn định lại nhịp thở, tôi cũng không tưởng tượng được 600 bậc lên đỉnh lại quá dài như vậy, những tưởng nó chỉ như Lũng Cú, nhưng ko, nó hơn, hơn hẳn một bậc so với Lũng Cú, mất sức nhiều hơn, cổ họng đau rát và ho liên tục do hơi lạnh. Cô người yêu đi cùng cũng thấy xót xa, cứ lặng lẽ theo bên cạnh cổ vũ, giọng nhỏ nhẹ, nửa động viên, nửa than thở: “Em thương anh lắm!”. Thế là điều gì đó lại càng thúc đẩy tính sĩ gái trong thằng đàn ông: “Em yên tâm đi, nhằm nhò gì, anh làm được”, sau đó nhoẻn miệng cười một nụ cười đầy mê hoặc. 
Hai người bạn đồng hành cùng tôi cũng vậy, họ đi cùng để giúp đỡ về mặt y tế và ứng phó kịp thời nếu có chuyện gì không hay xảy ra. Họ hay hỏi tôi có mệt không, có cần nghỉ chút không, hay giả như “Cậu có cần nước uống không?” Tất nhiên, tôi không nói được lời nào mà chỉ gật hoặc lắc. Tôi nhớ có đến một trạm nghỉ, người yêu tôi hỏi: “Anh có uống nước không?” tôi chỉ lắc mà ko nói lên lời, lấy sức, hít lấy hít để chút không khí loãng trên này cho tim đập chậm lại mới nói được vài câu đứt quãng “Anh… mệt quá!”. Người yêu tôi hốt hoảng định gọi hai người bạn giúp đỡ, nhưng tôi xua tay nói đừng, ngồi một tí là được thôi, và đúng vậy, tôi ngồi chút là đỡ, lại đi tiếp. 
Trên đường đi, mọi người không ngớt trầm trồ và ngạc nhiên với một thằng cha lên đỉnh bằng đầu gối. Có người chụp ảnh, có người vỗ tay nói động viên “cố lên, còn chút nữa là tới thôi”. Mọi người càng cổ vũ thì tôi càng không thể bỏ cuộc được, phải lên tới nơi. Và thế là lại tiếp tục từng bước một. 
Mất khoảng hơn một tiếng để tôi hoàn thành mục tiêu - Bò lên đỉnh Fansipan trong tiếng vỗ tay và hò hét của những du khách đi cùng. Họ trầm trồ thán phục, họ chụp ảnh cùng, họ bắt tay chúc mừng, nhưng tôi không còn nhìn thấy gì nữa, tai ù đi và mắt nhòe cay. Tôi hướng về phía “cục inox” mà mình vẫn ước mơ chạm đến từ bấy lâu. Nhìn nó thách thức theo kiểu “Anh mày lên được rồi đó nha!”. 
 
Sau khi ghi lại vài tấm hình kỷ niệm, ngắm non sông cho thật đã, và thả trôi những xúc động, hạnh phúc đang trào dâng trong lòng – ghi nhớ chúng, tôi đi xuống. Nhiệm vụ, à không, chuyến đi lần này thành công, nhưng tôi chưa thoả mãn vì có cái gì đó ở Fansipan, ở  Hoàng Liên thôi thúc tôi muốn được quay trở lại. Lần tới, có lẽ vào những dịp thích hợp hơn và tất nhiên có điều kiện, tôi sẽ lục lại kế hoạch đi đường rừng của mình, không phải đi chinh phục mà đi để trở về, gặp lại Fansipan, để được sống giữa Tây Bắc này thêm nhiều ngày nữa. 
Đọc đến đây, anh em sẽ nghĩ là, đi kiểu như tôi ai chả đi được. Đúng vậy, với một người ngồi xe lăn, đi được đến đâu thì người bình thường sẽ đi được đến đó, nhưng cái quan trọng ở đây tôi muốn gửi tới mọi người là ý chí, tôi không mong mình mang lại cho các bạn cái gì, nhưng tôi chỉ mong muốn những ai đang đọc được những dòng này “đừng ngại một cái gì cả, nếu cố gắng, thì các bạn có thể sẽ làm được”.
Ở bài viết này, tôi chỉ chia sẻ lại hành trình “leo” Fan của mình, trong hành trình này, tôi đã gặp những người có khi cả đời không bao giờ lên được đây nếu không có cáp treo, như những người lớn tuổi, sức khoẻ yếu và những người như tôi.
Những hành trình trải nghiệm từ bao giờ đã thực sự trở thành một phần trong cuộc sống của tôi, của một người “điên điên chập chập”. Thật may sao, tôi có những người bạn đồng hành. Quả thật thế, đi – không nhất thiết phải để chinh phục một cái gì đó, mà tôi đi để “khoe”, tôi đi để cho mọi người biết được rằng, “À anh chàng xương thủy tinh ấy - vẫn ngon lành lắm đấy!”.
Vũ Ngọc Anh (VOV)

Có thể bạn quan tâm

Đoàn Thanh niên xã Nhơn Châu cùng lực lượng chức năng và người dân nhanh chóng di dời bè đến nơi an toàn.

Gia Lai: Thanh niên chủ động, sẵn sàng hỗ trợ người dân mùa bão lũ

(GLO)-Trước diễn biến phức tạp của bão số 13 (Kalmaegi), đoàn viên thanh niên các đơn vị phát huy tinh thần xung kích, chủ động, góp phần bảo đảm an toàn cho người dân. Họ là lực lượng tại chỗ nhanh nhạy, đồng thời là cầu nối tuyên truyền, hỗ trợ hiệu quả trước, trong và sau bão.

Anh Bùi Ngọc Thanh (trái) và Lu-Y Djoan (phải) là hai thanh niên tiêu biểu tỉnh Gia Lai dám nghĩ dám làm, truyền cảm hứng cho người trẻ tại Lễ tôn vinh năm 2025

Thanh niên Gia Lai: Sáng tạo, dám nghĩ dám làm

(GLO)- Trong số 10 gương thanh niên tiêu biểu của tỉnh Gia Lai được Trung ương Đoàn tuyên dương tại Lễ tôn vinh thanh niên dân tộc thiểu số (DTTS), miền núi năm 2025 vào tối 24-10, Bùi Ngọc Thanh và Lu-Y Djoan đã ghi dấu bằng tinh thần sáng tạo, dám nghĩ, dám làm, truyền cảm hứng cho người trẻ.

Hoạt động tư vấn, hỗ trợ, giới thiệu việc làm của Đoàn phường Pleiku dành cho thanh niên hoàn thành nghĩa vụ quân sự. Ảnh: ĐVCC

Phát huy tinh thần thanh niên trong giai đoạn mới

(GLO)- Hòa trong không khí sôi nổi của đại hội Ðoàn TNCS Hồ Chí Minh các cấp, tuổi trẻ tỉnh Gia Lai đang cùng nhìn lại một nhiệm kỳ đầy nỗ lực, khẳng định vai trò xung kích trong phát triển quê hương và hướng tới nhiệm kỳ mới 2025-2030 với tinh thần “Dấn thân-Sáng tạo-Hành động vì cộng đồng”.

Khởi nghiệp thành công từ hương bạc hà

Khởi nghiệp thành công từ hương bạc hà

(GLO)- Trong một lần tham dự lớp tập huấn về sản xuất sạch vào đầu năm 2024, chị Nguyễn Thụy Thúy Vy (xã Phù Mỹ Đông, tỉnh Gia Lai) nảy ra ý tưởng chưng cất tinh dầu từ lá bạc hà-loại cây dễ trồng, hợp khí hậu, đất đai tại địa phương.

Đoàn UBND tỉnh Gia Lai tặng công trình Nhà nhân ái cho hộ nghèo tại xã An Toàn ngày 24-5. Ảnh: D.L

Ðoàn UBND tỉnh Gia Lai: Ðoàn kết-Tiên phong-Ðột phá-Phát triển

(GLO)- Nhiệm kỳ 2022-2025, Ðoàn UBND tỉnh Gia Lai ghi dấu bằng nhiều công trình, phần việc gắn với an sinh xã hội, chuyển đổi số. Bước sang giai đoạn mới, đơn vị tiếp tục phát huy tinh thần sáng tạo, hướng về cộng đồng, góp phần xây dựng nền hành chính hiện đại, phục vụ người dân tốt hơn.

Anh Nguyễn Thành Trung và Câu lạc bộ Tương lai xanh với những hoạt động thiện nguyện cho trẻ em khó khăn. Ảnh: NVCC

Không ngừng cống hiến cho cộng đồng

(GLO)- Anh Nguyễn Thành Trung (xã Ia Pnôn) và chị Hồ Nhật Nguyệt (xã Tuy Phước) là 2 trong số 20 gương mặt tiêu biểu được nhận Giải thưởng 15-10 cấp tỉnh năm 2025. Một người âm thầm gieo mầm thiện nguyện nơi vùng cao, một người năng động sáng tạo trong chuyển đổi số ở cơ sở.

Anh Bùi Quang Huy và chị Nguyễn Phạm Duy Trang chủ trì hội nghị

Hơn 4.000 điểm cầu kết nối tuổi trẻ Việt Nam góp ý dự thảo văn kiện Đại hội XIV của Đảng

Hội nghị cán bộ chủ chốt của Đoàn, Hội, Đội và thanh thiếu nhi tiêu biểu trong và ngoài nước góp ý dự thảo văn kiện Đại hội XIV của Đoàn diễn ra theo hình thức trực tiếp kết hợp trực tuyến với 4.088 điểm cầu, hơn 80 nghìn đại biểu tham dự.

Wonderful Dream gieo mầm yêu thương

Wonderful Dream gieo mầm yêu thương

(GLO)- Wonderful Dream là tổ chức cộng đồng do một nhóm bạn trẻ ở Quy Nhơn thành lập nhằm triển khai các hoạt động thiện nguyện và gieo mầm yêu thương trong cộng đồng.

Là hoa dâng đời

Là hoa dâng đời

(GLO)- Trong sự vươn mình mạnh mẽ của đất nước hôm nay, từ vùng sâu, vùng xa đến đô thị năng động trẻ trung, đâu đâu cũng bắt gặp hình ảnh những phụ nữ miệt mài lao động, sáng tạo, đóng góp cho sự phát triển của quê hương. Họ là những đóa hoa tươi thắm dâng cho đời.

Hội LHTN Việt Nam tỉnh trao Giải thưởng “Thanh niên sống đẹp” cho các cá nhân có hành động, nghĩa cử cao đẹp trong xã hội vào tối 12-10.

Sống đẹp từ những điều bình dị

(GLO)-Giữa nhịp sống hiện đại, vẫn có những người trẻ chọn sống tử tế và lan tỏa điều tốt đẹp bằng hành động cụ thể. 3 trong số 21 cá nhân vừa được Hội LHTN Việt Nam tỉnh Gia Lai trao Giải thưởng “Thanh niên sống đẹp” năm 2025 là minh chứng cho tinh thần ấy: sống đẹp, sống có ích cho cộng đồng.

Liên hoan võ cổ truyền Bình Định trong đoàn viên, thanh niên năm 2025 góp phần lan tỏa tinh hoa võ cổ truyền Bình Định đến thanh thiếu niên trong và ngoài tỉnh.

Lan tỏa tinh hoa võ cổ truyền trong thanh niên

(GLO)-Liên hoan võ cổ truyền Bình Định trong đoàn viên, thanh niên năm 2025 do Tỉnh đoàn tổ chức vừa khép lại, mang đến sân chơi ý nghĩa cho đoàn viên, thanh niên yêu võ thuật. Hoạt động góp phần quảng bá, lan tỏa tinh hoa võ cổ truyền Bình Định đến thanh thiếu niên trong và ngoài tỉnh.