Bên dòng Sêrêpốk: 'Dị nhân' vớt xác

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Bỏ công việc nhà, dầm mưa dãi nắng, ngủ bờ bụi, huy động cả con tìm, vớt xác người trên dòng Sêrêpốk hung dữ mà không lấy tiền công... Đó là 'dị nhân bao đồng' Trần Ngọc Vinh.
 
Dòng thác thơ mộng mang tên Trinh Nữ này cũng đã chứng kiến nhiều vụ chết đuối. Ảnh: Quang Viên
Đến TT.Ea T’ling (H.Cư Jút, tỉnh Đắk Nông) hỏi ông Vinh vớt xác, hầu như ai cũng biết. Người đàn ông quê Nam Định này vào lập nghiệp trên đất Tây nguyên từ năm 1987. Nhà ông nằm bên bờ sông Sêrêpốk, sát khu du lịch thác Trinh Nữ. Tên thác gắn liền với truyền thuyết về cô gái người Ê Đê xinh đẹp đã gieo mình xuống dòng sông hùng vĩ, đầy bí ẩn này để giữ trọn tình yêu. Dân địa phương kể, không hiểu sao năm nào cũng có ít nhất một cô gái trẻ chết đuối tại thác Trinh Nữ hoặc khu vực lân cận.
Dị nhân bất đắc dĩ
Thường xuyên có người chết đuối gần nhà mình, ông Vinh lại quen nghề sông nước, thích làm phúc nên đã trở thành người tìm, vớt xác bất đắc dĩ. “Xác đầu tiên tôi vớt là một cô gái trẻ, đi chơi, tắm thác rồi bị nước cuốn trôi. Tôi đi đánh cá phát hiện ra. Sợ xác trôi đi nơi khác hoặc cuốn vào khe đá thì tội nghiệp quá nên bất đắc dĩ phải vớt lên bờ. Đó là năm 1997”, ông Vinh nhớ lại. Không ngờ cái xác “bất đắt dĩ” phải vớt chính là bước ngoặt định mệnh của người đàn ông tuổi gần 60 này.
Lúc đầu tôi bảo, ông bỏ công sức, tiền bạc làm chuyện bao đồng quá. Nhưng ổng nạt tôi mình làm phúc mà tính toán làm gì. Cuối cùng rồi tôi cũng đành chiều ổng

Bà Trần Thị Thân, vợ ông Trần Ngọc Vinh (H.Cư Jút, tỉnh Đắk Nông)

Lạ hơn, như có sự dẫn dắt vô hình, ông Vinh thường là người đầu tiên phát hiện người chết đuối hoặc hầu như ai có người thân chết đuối cũng gõ cửa nhà ông nhờ tìm. “Không biết có phải duyên nghiệp không nhưng bây giờ vớt, tìm xác người chết đuối trở thành nghiệp luôn rồi. Mà lạ lắm, phần lớn người chết đuối ở đây đều là những cô gái còn rất trẻ”. Ông Vinh trải lòng giữa tiếng gió rít từng hồi trong các khe đá của thác Trinh Nữ, cộng hưởng tiếng nước chảy róc rách... tạo thành âm thanh ma mị, nghe lạnh xương sống.
Ông Phùng Xuân Tuấn, Bí thư TT.Ea T’ling, cho biết: “Ông Vinh tìm xác rất giỏi, lại không lấy tiền. Bởi vậy, có ai chết đuối, người thân họ liền nhớ đến ông”. Gần 25 năm, người đàn ông hiền lành này đã tìm và vớt không dưới 30 người chết sông, chết suối. Đang làm rẫy hay bất cứ việc gì nhưng có người nhờ tìm xác, vớt xác là ông bỏ tất. Lúc đầu ông làm một mình. Sau này đụng nhiều “ca khó”, ông phải huy động cả hai người con trai tham gia. Phương tiện hỗ trợ “hành nghề” của ông Vinh cũng được nâng cấp. Ban đầu, các phương tiện còn thô sơ như lưới, rà và lặn không thiết bị. Nhưng sau nhiều lần tốn quá nhiều công sức mới tìm ra được xác ở những địa thế khó, nước sâu, dòng chảy mạnh... ông Vinh quyết định sắm thêm bình dưỡng khí và các phương tiện hỗ trợ khác. Đưa cho tôi xem bình dưỡng khí, pin chuyên dụng, mặt nạ lặn... ông Vinh tiết lộ: “Các món này mua toàn hàng Mỹ. Tốn mấy chục triệu nhưng nó hỗ trợ mình tìm xác rất nhanh”.
Tốn tiền, bỏ công việc nhà... để làm một công việc không những vất vả mà còn bị ám ảnh, song ông Vinh xem nhẹ vật chất, tiền bạc. Từ trước đến nay chỉ một lần ông nhận 500.000 đồng “bồi dưỡng vớt xác”. “Đòi hỏi tiền làm gì. Các âm linh, bề trên cho mình còn khỏe re như vậy là mừng rồi”, ông Vinh cười ha hả.
Bà Trần Thị Thân, vợ ông Vinh, góp chuyện: “Lúc đầu tôi bảo, ông bỏ công sức, tiền bạc làm chuyện bao đồng quá. Nhưng ổng nạt tôi mình làm phúc mà tính toán làm gì. Cuối cùng rồi tôi cũng đành chiều ổng”.
 
Khu vực sông gần thác Trinh Nữ thường gây nạn chết đuối. Ảnh: Quang Viên
Gian nan và ám ảnh
Trong hơn 30 thi thể chết đuối mà ông Vinh lặn tìm, không ít ca đối diện với gian nan, nguy hiểm. Chẳng hạn, một cô gái 21 tuổi đi du lịch thác Trinh Nữ bị trượt chân rơi xuống sông, nước cuốn vào đá ngầm rất sâu. Cha con ông phải bắc thang cắm xuống nước và lặn chui vô hốc đá. Mất gần 2 tiếng đồng hồ mới đưa được xác lên bờ.
Có những trường hợp mà “ê kíp” ông Vinh phải gian nan hơn. Đưa tôi ra hang đá nhỏ bên bờ sông Sêrêpốk, ông Vinh tiết lộ: “Đây là nơi cha con tôi từng ngả lưng qua đêm trong cái lạnh buốt xương và mưa gió mịt mùng để chờ khi nước hạ và lặng bớt mới tìm được xác”. Đó là trường hợp một sinh viên quê ở H.Ea H’leo, tỉnh Đắk Lắk. Sinh viên này đi tắm thác không may bị trượt chân rơi vào vùng nước xoáy chết đuối. Dùng ruột xe làm phao, đeo bình dưỡng khí lặn 2 ngày ròng vẫn chưa tìm được xác, ông lấy lưới giăng, ngăn xác trôi, rồi vào hang đá ngủ qua đêm. “Mùa mưa nước dâng cao, đập thủy điện ngay phía trên phải xả nên nước cuồn cuộn đổ về, không dễ tìm. Sau đó thân nhân người chết nhờ ngăn đập tạm thời nên mới lặn vô tìm thấy xác”, ông Vinh kể lại.
 
“Dị nhân” Trần Ngọc Vinh đang miêu tả dụng cụ rà xác người chết đuối. Ảnh: Quang Viên
Không chỉ vớt xác, tìm xác ở thác Trinh Nữ hoặc khu vực lân cận, cha con ông Vinh còn vượt hàng chục cây số sang khu khác để tìm xác. Đó là trường hợp người chết đuối ở tận Nam Ca, giáp Lâm Đồng. “Trời hôm đó mưa dầm dề, đường trơn kinh khủng. Cha con tôi băng rừng từ 5 giờ chiều mà 4 giờ sáng mới tới chỗ người chết. Đói, thân nhân người xấu số nấu mì tôm ăn cầm hơi xong rồi lặn tìm luôn”.
Ngay cả trong dịp tết, có người chết đuối, ông Vinh cũng sẵn sàng “ra tay” mà không lăn tăn chuyện xui rủi như quan niệm của nhiều người. “Mùng 4 tết vớt xác cũng có rồi”, ông thổ lộ.
Lần đầu tiên ông Vinh rơi nước mắt khi vớt xác một thanh niên từ Tuyên Quang vào làm công nhân lò gạch. Thèm mía, anh cùng bạn bơi qua sông để ăn rồi bị nước cuốn trôi mất tích. Sau khi nổi lên thì thi thể đã phân hủy nghiêm trọng. “Nhiều khi thấy quá đau lòng vì vớt lên những cháu đang còn tuổi học sinh. Trường hợp khác là hai cô sinh viên hay cậu bé mới 12 tuổi”, ông Vinh trầm ngâm.
Đối diện với những người chết lâu ngày mới tìm được làm cho ông Vinh ám ảnh. “Phải dùng trầu hoặc lá một số cây rừng nhai để khử bớt mùi tử khí. Nhiều lần đi vớt xác về bỏ cơm chứ nuốt sao vô”, ông Vinh tâm sự.
Tôi hỏi: “Thiên hạ nói những người chết sông chết suối thường linh lắm, chú có bao giờ nằm mơ thấy gì không?”, ông Vinh lắc đầu: “Tui chưa nằm mơ thấy ai bao giờ”. Song ông chia sẻ, cũng có người về báo mộng cho người thân vùng nước mình nằm hoặc có vài người chết không xác định được chìm ở đâu nhưng gia đình đi coi thầy “chỉ điểm” thì lặn xuống đó phát hiện ra. “Còn lại hầu hết nhờ thuộc dòng chảy, địa hình của sông Sêrêpốk nên tôi biết nạn nhân sẽ chìm, sẽ nổi ở đâu. Chưa có lần nào tôi thất bại”, ông Vinh nói.
(còn tiếp)
Quang Viên (Thanh Niên)

Có thể bạn quan tâm

Anh hùng không đợi tuổi

Anh hùng không đợi tuổi

Những ngày đầu xuân năm mới, tôi gặp anh hùng LLVTND Ngô Tùng Chinh trong ngôi nhà vườn rợp bóng cây xanh của ông tại phường Long Phước (TP Thủ Đức, TP Hồ Chí Minh). Ông đang sống một cuộc đời hiền hòa, giản dị bên cạnh không gian trưng bày hiện vật chiến tranh của riêng mình.

Dìu dặt Kon Chênh

Dìu dặt Kon Chênh

Dìu dặt mấy mươi năm giữ lấy vốn liếng Mơ Nâm trên chốn chênh vênh này, lão nghệ nhân đã có thể yên tâm khi văn hóa của làng mình được mọi người biết đến, nhớ đến, và đổi thay cuộc sống nhờ những điều nho nhỏ.

Những người mẹ đặc biệt

Những người mẹ đặc biệt

Lặng lẽ tồn tại suốt gần 60 năm qua, cô nhi viện Phú Hòa (xã Tịnh Ấn Tây, thành phố Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi) được nhiều người gọi với cái tên “ngôi nhà đặc biệt”, bởi nơi đây có những phụ nữ hy sinh cả đời để trở thành mẹ của hàng trăm đứa trẻ mồ côi, khuyết tật, bị bỏ rơi...

Pháo đài Đồng Đăng được công nhận Di tích Lịch sử Quốc gia - Kỳ 4: Ba ngày đêm máu lửa

Pháo đài Đồng Đăng được công nhận Di tích Lịch sử Quốc gia - Kỳ 4: Ba ngày đêm máu lửa

Cùng với mục tiêu đánh chiếm pháo đài Đồng Đăng, quân địch dồn lực lượng để bao vây, đánh chiếm cứ điểm hang Đền Mẫu án ngữ con đường dẫn đến thị trấn Đồng Đăng. Tại đây, quân và dân địa phương đã kiên cường bám trụ 3 ngày đêm chống lại quân xâm lược.

Nhân sự kiện pháo đài Đồng Đăng được công nhận di tích lịch sử quốc gia - Kỳ 3: Chứng tích bi hùng

Nhân sự kiện pháo đài Đồng Đăng được công nhận di tích lịch sử quốc gia - Kỳ 3: Chứng tích bi hùng

Đối với cư dân sống ở thị trấn miền biên viễn Đồng Đăng, những ngày tháng đối đầu với quân xâm lược tháng 2/1979 giống như những thước phim quay chậm bi thương mà hào hùng. Họ đã sống, chiến đấu cùng bộ đội hiên ngang như thành đồng lũy thép ngay tuyến đầu Tổ quốc.

Cán bộ Công an phường Phù Đổng (TP. Pleiku) hướng dẫn nhân viên Khách sạn Khánh Linh đăng ký lưu trú qua phần mềm dịch vụ công trực tuyến. Ảnh: T.T

Đề án 06: Động lực xây dựng Gia Lai hiện đại, văn minh - Kỳ 1: Khi hệ thống chính trị cùng vào cuộc

(GLO)- Ngày 6-1-2022, Thủ tướng Chính phủ ký ban hành Quyết định số 06/QĐ-TTg phê duyệt Đề án “Phát triển ứng dụng dữ liệu về dân cư, định danh và xác thực điện tử phục vụ chuyển đổi số quốc gia giai đoạn 2022-2025, tầm nhìn đến năm 2030” (Đề án 06).

Rừng dừa Kinh Giang

Rừng dừa Kinh Giang

Rừng dừa nước bên bờ dòng Kinh Giang, xã Tịnh Khê (TP.Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi) gắn liền với lịch sử kháng chiến thống nhất đất nước. Hiện đây là nơi mưu sinh của người dân và là điểm du lịch hấp dẫn.

"Đã có thầy ở đây..."

"Đã có thầy ở đây..."

Có thầy ở đây, trái tim trẻ thơ được sưởi ấm giữa những giông gió cuộc đời. Có cô ở đây, trẻ thơ vững bước trên hành trình gom nhặt kiến thức. Có thầy, cô ở đây, các em không chỉ học cách viết những con chữ mà còn học cách sống, cách yêu thương, cách đứng dậy sau vấp ngã…