Bán đậu phộng dạo mua bánh mì cho người nghèo

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

87 tuổi - ở tuổi xế chiều nhưng hằng ngày cụ Lưu Bình ở tổ dân phố 1, phường Quyết Thắng, thành phố Kon Tum vẫn đạp xe đi bán từng túi đậu phộng luộc.

Điều đáng nói, mỗi ngày cụ trích gần toàn bộ số tiền lời để mua bánh mì giúp đỡ những hoàn cảnh nghèo khó.

 

Tủ bánh mì của cụ Bình dành cho người nghèo.
Tủ bánh mì của cụ Bình dành cho người nghèo.

Hình ảnh cụ Bình râu tóc bạc phơ, trông rất phúc hậu đạp chiếc xe đạp sườn ngang lụi cụi đi bán dạo từng túi đậu đã quá quen thuộc với người dân phố núi Kon Tum. Hỏi công việc có cực khổ không, cụ lắc đầu, cười sảng khoái để lộ hàm răng chỉ còn vài chiếc:

“Không mệt đâu cô, mỗi ngày tôi lấy 10 kg đậu, sáng dậy sớm nấu rồi 7h30 đạp xe đi bán. Ban ngày bán không hết thì chiều tối tôi đi bán tiếp, hết thì nghỉ”.

Bán hết 10kg đậu, tiền lời được hơn 100.000 đồng. Cụ nói về đồng tiền mình làm ra: “Cũng nhờ vậy, hai năm nay tôi mới làm được tủ bánh mì để giúp đỡ những người nghèo khó”. Cụ cho biết mấy năm trước cụ để ý thấy trên đường phố có người đặt tủ bánh mì từ thiện.

Cụ rất quý tấm lòng của ai đó. Rồi những khi bán dạo nơi này nơi kia, cụ thấy còn nhiều người nghèo khó quá, nhất là ở cổng bệnh viện thành phố. “Tôi liền đóng một cái tủ rồi mỗi ngày đi làm, trích tiền mua bánh mì bỏ vào đó cho những người cần” - cụ Bình kể.

Ngày đầu tiên, sợ mọi người không dám nhận nên 5h sáng cụ tự đi mua 50.000 đồng bánh mì, lên tận nơi để phát. “Ui đông lắm! Thoạt đầu tôi gửi mỗi người hai ổ nhưng không đủ, nên sau tôi gửi mỗi người một ổ” - cụ Bình móm mém nói.

Sau này, khi mọi người đã quen với tủ bánh mì, mỗi sáng cụ đều đặt tiệm bánh đem đến bỏ vào tủ 100 ổ (130.000 đồng). “Tôi không phát, để mọi người tự lấy mà không phải ái ngại” - cụ nói.

Ngày nào cụ cũng đi bán, bất kể mưa gió. Nhờ vậy tủ bánh mì cho người nghèo lúc nào cũng đầy ắp. Hôm nào đau bệnh không đi được, cụ lấy tiền để dành bù vào. “Thấy việc tôi làm có ý nghĩa, một số người cũng tình nguyện làm theo. Người thì tài trợ thêm ít tiền, còn người thì mua bánh mì bỏ luôn vào tủ” - cụ Bình nói.

“Nhiều hôm mưa gió, chúng tôi bảo ba nghỉ ở nhà nhưng ông nhất quyết không chịu. Ông bảo đi bán cho khỏe, mới có tiền để sẻ chia với mọi người" - chị Nguyễn Thị Mừng (con dâu cụ Bình), nói.

Gần chín mươi tuổi, hằng ngày cụ Bình vẫn duy trì nếp sống giản dị, thanh đạm ăn chay trường và dành một phần tiết kiệm để làm việc thiện. Mọi thứ xung quanh cụ, từ cuộc sống hằng ngày đều đơn giản, cụ nói sống từ tốn mới vui, chẳng việc gì xô bồ, gấp gáp.

Theo tuoitre

Có thể bạn quan tâm

Về Đất Tổ nghe chuyện cây nghìn năm tuổi - Bài 2: Những đại lão mộc bên dòng sông Bứa

Về Đất Tổ nghe chuyện cây nghìn năm tuổi - Bài 2: Những đại lão mộc bên dòng sông Bứa

Đứng sừng sững bên dòng sông Bứa (đoạn qua Khu 4, xã Quang Húc, huyện Tam Nông, tỉnh Phú Thọ), cây thị cổ được công nhận cây di sản Việt Nam có tuổi đời ước tính hơn 1.100 năm vẫn xanh tươi, tỏa bóng mát. Hàng năm, “cụ” thị vẫn ra hoa trái lan tỏa mùi hương nồng nàn.

Anh hùng Lực lượng vũ trang Nhân dân Mai Thanh Minh trong một cuộc giao lưu tại Di tích quốc gia Nhà lao Thiếu nhi Đà Lạt

Có một nhà tù “độc nhất vô nhị” trên thế giới Kỳ III - Những tù nhân thiếu nhi tự mổ bụng phản đối kẻ thù

Ở Nhà lao Thiếu nhi Đà Lạt, đáng sợ nhất đối với các tù nhân nhỏ tuổi là cái rét kinh người trong khi chỉ có manh áo mỏng che thân. Kẻ thù cũng biết điều đó, và chúng đã dùng thủ đoạn cực kỳ dã man là dội nước vào những người tù nhỏ bé, yếu ớt trong đêm khuya giá lạnh.

Các cựu tù nhân xem lại những bức hình thời họ bị địch giam cầm

Có một nhà tù “độc nhất vô nhị” trên thế giới Kỳ II - Đấu tranh bất khuất diệt ác, trừ gian trong nhà tù

80% trong số tù nhân thiếu nhi ở Nhà lao Thiếu nhi Đà Lạt là những chiến sỹ lực lượng vũ trang, du kích, võ trang chính trị trên khắp toàn miền Nam. Chính vì vậy, các anh chị đã được tôi rèn bản lĩnh can trường, bất khuất và dồi dào kinh nghiệm đấu tranh.