Vào vương quốc thủy tùng - Kỳ 2: Rừng là ngôi nhà thứ 2

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
Đằng sau sự bình yên của 162 cây thủy tùng, cứ ngỡ công việc của những cán bộ bảo vệ rừng nhàn nhã nhưng không phải vậy. Thủy tùng là loại cây gỗ quý hiếm nên kẻ xấu thường hay nhòm ngó, chưa kể rắn độc, vắt đỉa luôn rình rập. Thế nhưng, với họ, rừng như ngôi nhà thứ 2.

Sơn nữ giữ rừng

Nắng vàng hanh hao cuối chiều, bóng lưng của người phụ nữ càng thêm nhỏ bé giữa tán cây rừng cổ thụ. Nở nụ cười giòn tan, đôi mắt nữ nhân viên Nguyễn Thị Mai Đào (SN 1995) lấp lánh, giọng nói như tâm tình về điều gắn bó. Chị kể, vào công tác tại Trạm Quản lý bảo vệ rừng Ea Ral, thuộc Ban Quản lý khu bảo tồn loài sinh cảnh thông nước từ tháng 12/2021.

Anh Nguyễn Tấn Phục kiểm tra sự sống của từng cây.

Anh Nguyễn Tấn Phục kiểm tra sự sống của từng cây.

Lựa chọn nghề hiếm người phụ nữ nào theo đuổi với đặc thù công việc nhiều áp lực, chị Đào vẫn quyết tâm gắn bó với rừng. Với chị, bây giờ chỉ có tình yêu đặc biệt cùng thiên nhiên, xem rừng thủy tùng như ngôi nhà thứ 2.

Chị kể, khi còn là sinh viên ngành Quản lý tài nguyên rừng và môi trường, trường Đại học Tây Nguyên, chị đã có thời gian ăn, ở trong rừng nên phần nào hiểu được những vất vả của lực lượng bảo vệ rừng. Khi thấy họ tỉ mỉ thăm nom từng cây, cẩn thận cứu chữa những cây bị sâu bệnh, tình yêu với rừng cứ lớn dần, thôi thúc chị gắn bó. Khi về công tác tại Trạm Quản lý bảo vệ rừng Ea Ral, chị không còn bỡ ngỡ.

Trong bóng đêm đặc quánh, tiếng gió đêm xào xạc, những cây cổ thụ ken dày nghiêng ngả dưới bầu trời. Trên đường tuần tra, ai nấy phải căng mắt ra nhìn, ánh sáng từ những chiếc đèn pin loang loáng chỉ đủ thấy vật gần phía trước. Những bước chân nhẹ bẫng đi trên chiếc cầu phao, cả đội nhanh chóng chìm vào bóng đêm. Vừa di chuyển, mọi người dặn dò đề phòng rắn rết. Nghĩ tới rắn, tự nhiên tôi có cảm giác rờn rợn. “Những đốm sáng nhỏ xuất hiện trong bụi cây đung đưa trước mặt, trông như như ánh mắt của thần xà”, tôi nói. Cô bạn tôi trấn an: “Chỉ giỏi tưởng tượng”. Những ảo ảnh thỉnh thoảng lập lòe, cô bạn bấu chặt lấy tay tôi cảm giác như da sắp bật máu.

Những ngày lễ, tết cán bộ, nhân viên tuần tra dày đặc hơn.

Những ngày lễ, tết cán bộ, nhân viên tuần tra dày đặc hơn.

Giọng chị Đào phá tan không gian tĩnh mịch, khắc tinh của người đi rừng ban đêm, đó là rắn độc. Rắn trên cây, rắn trong bụi rậm. Nhiều đêm đi tuần tra ở các cánh rừng, chị hoảng hốt khi những con rắn độc trườn trên đường nhưng may mắn không bị tấn công. Trước đây, một con rắn lục bò vào lán trại cắn một cán bộ phải nhập viện, khiến mọi người một phen hú vía. Nơi đây, hiểm nguy luôn chực chờ. Trong rừng, có bao bất trắc mà chỉ cần chủ quan, thiếu kinh nghiệm, có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.

Chị cho biết, ở trạm này, rất nhiều rắn lục đuôi đỏ và vắt, thi thoảng gặp phải rắn cạp nong, cạp nia. Nên mọi người trang bị quần áo, tất giày cẩn thẩn. Đặc biệt đèn pin là vật bất ly thân. Trong giọng nói của chị Đào, thấy được ý chí kiên cường, mạnh mẽ, trước bao thử thách khắc nghiệt, với chuỗi ngày “ăn rừng ngủ lán” nhưng tình yêu rừng giúp chị vượt qua tất cả để thích nghi với hoàn cảnh, hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Những chòi gác được dựng lên giữa rừng đơn giản, thô sơ từ sắt thép, mái lợp tôn. Năm tháng đi qua, chòi canh cứ sừng sững như những người lính ngự lâm bám rừng.

Đêm ở rừng, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng rì rào của cây, tiếng côn trùng rả rích chị Đào như được tiếp thêm năng lượng để tiếp tục yêu rừng, tiếp tục cống hiến. Đối với chị Đào, bảo vệ màu xanh cho rừng cũng là bảo vệ ước mơ của mình. Vì vậy, dù vất vả nhưng chưa bao giờ chị hối hận về lựa chọn của bản thân.

Lấy được vợ vì... đỉa cắn

Những cán bộ bảo vệ rừng ở đây đến từ nhiều vùng quê khác nhau. Từ huyện Núi Thành, tỉnh Quảng Nam, vì yêu rừng mà anh Nguyễn Tấn Phục (SN 1991) vào mảnh đất Tây Nguyên, không quản ngại khó khăn, gian nan, vất vả bám trụ với rừng. Anh gắn bó từ ngày Ban mới thành lập (năm 2012) đến nay.

Vất vả nhất là đi rừng mùa mưa. Mỗi khi trời mưa, nhiệt độ trong rừng xuống thấp, muỗi, vắt nhiều hơn so với ngày thường. Đây cũng là cơ hội cho những đối tượng phá rừng lợi dụng để vi phạm. Những ngày như thế, mọi người tăng cường tuần tra để đảm bảo không thất thoát tài nguyên rừng. Những người ở đây ngoài có chung tình yêu với rừng còn có điểm chung là nhận được sự động viên, hỗ trợ từ gia đình.

Được vợ thông cảm, thấu hiểu nên anh Phục yên tâm công tác. Mỗi năm anh về Quảng Nam thăm gia đình 3-4 lần. Được biết, vợ chồng anh có 2 người con, đứa lớn học lớp 5, đứa nhỏ đang học mẫu giáo.

Chị Nguyễn Thị Mai Đào (trái) luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Chị Nguyễn Thị Mai Đào (trái) luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Đứng ở bìa rừng, giữa khoảng không rộng lớn, rừng với rẫy sản xuất của người dân giáp ranh nhau, khu rừng vẫn nguyên vẹn từ cây cổ thụ tỏa bóng sum suê đến từng dây leo và thảm thực vật đa dạng. Trong không gian trong lành ấy, câu chuyện của anh Phục khiến chúng tôi tò mò.

Anh Phục có thời gian 10 năm làm ở trạm Trấp Ksơr (xã Ea Hồ, huyện Krông Năng) thuộc Ban Quản lý khu bảo tồn loài sinh cảnh thông nước. Anh mới chuyển về trạm Ea Ral này được hơn 2 năm. “Ở đây có cầu nổi, quá trình tuần tra đỡ vất vả hơn”, anh nói.

Thời gian ở trạm Trấp Ksơr, anh cùng anh Lê Văn Huy (SN 1988) có khá nhiều kỷ niệm, ngày ngày kề vai sát cánh, ăn rừng ngủ lán cùng nhau. “Ngày ấy, chúng tôi lội bộ dưới sình lầy để thực hiện công tác tuần tra. Mỗi lần như thế, đỉa bu kín chân là chuyện thường dù được trang bị ủng dài. Vào mùa mưa, nước lên ngập ngang người, anh em phải lội bộ dưới đầm lầy kiểm tra sự sống của từng cây. Không ít lần, điện thoại bị hỏng vì ngấm nước”, anh Phục cho biết.

Ban Quản lý khu bảo tồn loài sinh cảnh thông nước có 15 biên chế, trong đó 10 cán bộ quản lý bảo vệ rừng trực tiếp, được chia 2 trạm gồm Ea Ral (huyện Ea H’leo) và trạm Trấp Ksơr (xã Ea hồ, Krông Năng). Do lực lượng ít, các cán bộ trong Ban phải kiêm nhiệm nhiều việc, túc trực canh giữ 24/24 giờ. Những ngày lễ, Tết mọi người càng cảnh giác, tăng cường tuần tra.

Anh Phục hóm hỉnh, nhưng nhờ bị đỉa cắn mà anh Huy lấy được vợ. Đó là một ngày mùa mưa năm 2013, trong lúc tuần tra cùng đồng đội, anh Huy bị đỉa cắn nhiễm trùng và phải làm tiểu phẫu. Anh điều trị tại một phòng khám trên địa bàn thị xã Buôn Hồ. Trong thời gian này, anh và một nữ điều dưỡng tại đây “phải lòng” nhau. Hai người có thời gian, cơ hội gặp gỡ và tìm hiểu. Đến năm 2015, cả hai quyết định kết hôn. Đến nay, vợ chồng anh Huy có con 9 tuổi.

Bóng chiều ngả dần xuống cánh rừng già, soi bóng người tuần tra áo xanh vững bước trên chiếc cầu gỗ. Ở nơi đó, những người yêu rừng đang từng ngày cống hiến tuổi xuân thầm lặng, giữ cho rừng xanh hơn...

(còn nữa)

Theo NGUYỄN THẢO (TPO)

Có thể bạn quan tâm

Hun hút giữa mây ngàn

Hun hút giữa mây ngàn

Bám trường lớp ở những nóc heo hút, nhiều thầy cô giáo gần như gởi cả thanh xuân theo cuộc hành trình. Đầu tuần, những người trẻ lầm lụi ôm ba lô ngược núi. Họ như mất hút cho tới cuối tuần, mới có thể ra nơi có sóng điện thoại.

Nhất nghệ tinh nhất thân vinh - Bài cuối: Phù thủy của những cỗ máy thời gian

Nhất nghệ tinh nhất thân vinh - Bài cuối: Phù thủy của những cỗ máy thời gian

Chúng tôi xin kết thúc tuyến bài này bằng câu chuyện về một người thợ sửa đồng hồ đã phát triển thành một chuỗi của hàng sửa chữa đồng hồ uy tín. Câu chuyện của anh nhắc nhở chúng ta hãy tranh thủ từng tích tắc với công việc mình đang làm và thành công đang ở phía trước…

Những tiến sĩ trẻ và khát vọng đổi thay - Bài 4: Xây dựng cộng đồng nhà khoa học trẻ tài năng

Những tiến sĩ trẻ và khát vọng đổi thay - Bài 4: Xây dựng cộng đồng nhà khoa học trẻ tài năng

Dành trọn đam mê trong phòng thí nghiệm, chắt chiu trong từng thí nghiệm, TS. Phạm Thanh Tuấn Anh, SN 1992, Phó trưởng phòng Phòng thí nghiệm Vật liệu Kỹ thuật cao, Trường ĐH Khoa học tự nhiên (ĐHQG HCM), đã gặt hái nhiều thành tựu trong lĩnh vực công nghệ vật liệu mới.