Nỗi buồn

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Có ai sống trên đời mà chưa từng trải qua nỗi buồn? Trong những cung bậc cảm xúc đời thường, buồn là trạng thái tâm lý phổ biến, dù không ai muốn đón nhận hay sống cùng với nó.

Bởi, buồn có gì… vui đâu! Chẳng phải người ta luôn chúc nhau vui vẻ và cầu mong hạnh phúc đó thôi?

Người ta có thể buồn vì rất nhiều lý do, thậm chí buồn vô cớ, kiểu như “tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn” (Xuân Diệu). Một buổi hoàng hôn, một chiều mưa giăng, một bông hoa rụng, một đêm trăng tàn, một bờ cỏ lau phơ phất… đều có thể gợi nỗi buồn. Cái gốc của nỗi buồn vu vơ ấy là tâm hồn đa cảm dễ rung động trước những biến đổi tế vi của thiên nhiên, cuộc đời. Giống như việc nàng Kiều khóc trước mộ Đạm Tiên vậy, dẫu ít hoặc không có liên quan trực tiếp đến cảnh ngộ riêng tư, nỗi sầu bi đậm chất người ấy vẫn dấy lên khiến lòng nức nở.

Tuy nhiên, phần lớn nỗi buồn đều có nguyên cớ, xuất phát từ sự bất như ý trước một tình huống, cảnh ngộ, đôi khi là từ kết quả không như mong đợi hoặc gặp phải biến cố dẫn đến sự thăng trầm, mất mát. Buồn vì bị dối lừa, buồn vì bị phụ tình, buồn vì không đạt được điều mình mong muốn. Buồn đôi khi không đến một mình mà đi cùng với “khổ”, khiến cảm xúc không trôi qua nhanh chóng mà thành nỗi dằn vặt. Buồn cũng có lúc đi cùng với “đau”, là khi người ta gặp mất mát lớn lao không thể bù đắp được. Nỗi buồn khi đó không còn là trạng thái mà thành hố thẳm, vực sâu, rơi vào là không thoát ra được, thành vết thương sưng tấy, nhức buốt...

Nhưng, nghĩ mà xem, trên đời này còn gì đáng sợ hơn một thế giới không có nỗi buồn? Bởi cuộc sống có bao giờ phẳng lặng? Sự sống vẫn luôn song hành cùng cái chết, hạnh phúc vẫn sóng đôi cùng khổ đau, nhân loại vẫn khóc-cười, như ngày và đêm, như ánh sáng và bóng tối. Con người chỉ không buồn khi tâm hồn đã giá băng hoặc cằn khô như hoang mạc. Sẽ đáng sợ biết bao khi trước cảnh ngộ bi thương hay thậm chí là cái chết của người thân, đồng loại mà tâm hồn ta lại dửng dưng, vô cảm.

Vậy nên, buồn không hẳn là cảm xúc tiêu cực, mà ngược lại, sự hiện diện của nó lại giúp ta nhận ra phẩm tính rõ nhất. Bởi, còn biết buồn, biết cảm nhận và chia sẻ nỗi buồn với người khác là còn lương tri, đạo đức. Kẻ vô cảm trước nỗi đau cõi người là chỉ dấu kẻ cạn kiệt tình người, tính người.

Tôi cũng từng rất sợ phải buồn, dù trong sâu thẳm tâm hồn, tôi luôn khắc khoải với những gì bi thương, bi mỹ. Tôi thích hoàng hôn hơn bình minh, thích nhạc sầu hơn những bản nhạc sôi động. Đọc sách, xem phim cũng vậy, những gì “happy ending” chỉ làm tôi hân hoan trong giây lát, còn những kết thúc buồn luôn in dấu trong lòng và ám ảnh dài lâu. Càng trưởng thành, tôi càng hiểu nỗi buồn cũng như niềm vui là những tồn tại tất yếu của cuộc sống. Nỗi buồn cũng không đáng sợ như ta hằng nghĩ. Nó giúp ta biết trân quý niềm vui, giúp thanh lọc tâm hồn để ta biết yêu thương và chia sẻ.

Lâu lắm rồi, tôi đã không còn xua nỗi buồn ra khỏi tâm trí mà đón nhận nó như đón nhận quy luật mưa nắng của đất trời, “hết mưa là nắng hửng lên thôi”. Tôi ôm ấp nỗi buồn bằng trái tim dịu dàng đa cảm, bởi tôi biết, mọi sự khước từ, chối bỏ không làm cho nỗi buồn tan biến. Tôi cũng biết, những lời khuyên “đừng buồn nữa, vui lên đi rồi mọi chuyện sẽ qua” chỉ là lời động viên an ủi. Tôi cũng không đè nén, chôn chặt nỗi buồn vào lòng mà thả trôi như dòng nước, có lúc là dòng suối nhỏ len lỏi giữa bờ bãi tâm hồn, có lúc là dòng sông mênh mông tít tắp không biết đâu bến bờ, có lúc lại là trận lũ quét, ào ạt đổ và xoáy đến hoang tàn tâm can. Và rồi, nước cũng tìm đường trôi đi, trả lại cho tôi cõi lòng an yên bình lặng đã được chính nỗi buồn xoa dịu, chữa lành.

Có thể bạn quan tâm

“Nơi học nghề làm người”

“Nơi học nghề làm người”

(GLO)-Buổi chiều muộn cuối tháng 4 vừa qua, tôi đang dọn dẹp vài thứ lặt vặt trong nhà chuẩn bị đón mừng lễ 30-4 và 1-5 thì điện thoại reo. Tôi nghe máy, giọng anh bạn già Bùi Quốc Trưởng từ Hà Nội vang lên: “Mấy anh em Gia Lai đang tụ tập ở nhà của anh Phạm Trung Đỉnh ăn mừng chiến thắng đây”.

Khởi sắc vùng biên Ia Chía

Khởi sắc vùng biên Ia Chía

(GLO)- Nhờ triển khai đồng bộ các chương trình mục tiêu quốc gia, xã biên giới Ia Chía (huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai) đã có bước chuyển mình mạnh mẽ. Đời sống của người dân không ngừng được nâng lên, diện mạo nông thôn ngày càng khởi sắc.

Giữ vị chè Truồi

Giữ vị chè Truồi

Làng Truồi (đoạn thuộc xã Lộc Điền, huyện Phú Lộc, thành phố Huế), bát nước chè trong veo chứa đựng từng giọt tinh túy của đất trời. Không để hương vị đặc trưng của chè Truồi bị lãng quên, các nông hộ nơi đây đang mở ra hướng đi đột phá cho loại đặc sản này.

Ngôi trường vùng biên chật vật vì thiếu nước sinh hoạt

Ngôi trường vùng biên chật vật vì thiếu nước sinh hoạt

(GLO)- Vào mùa khô, Trường Mẫu giáo 2/9 (xã Ia O, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai) lại chật vật vì thiếu nước sinh hoạt, ảnh hưởng đến chất lượng dạy và học. Có một hệ thống nước sạch ổn định để đảm bảo điều kiện sinh hoạt, học tập là mong mỏi bấy lâu của cô và trò ở ngôi trường vùng biên này.

Đức Cơ: Tôn vinh 21 tập thể, cá nhân điển hình trong các phong trào thi đua giai đoạn 2020-2025

Phụ nữ huyện Đức Cơ tích cực học tập và làm theo lời Bác

(GLO)- Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh là việc làm thường xuyên của Hội Liên hiệp Phụ nữ huyện Đức Cơ. Qua đó, xuất hiện nhiều tấm gương phụ nữ nỗ lực vượt khó, phát triển kinh tế, xây dựng gia đình hạnh phúc và lan tỏa điều tốt đẹp trong cộng đồng.