Gương mặt thơ: Phạm Đương

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Phạm Đương là một giọng thơ “cá biệt” trong làng thơ Việt hiện nay. Thơ anh nhiều chất suy nghĩ, lạnh và nhọn như những mũi khoan vào lòng người đọc.

Anh tham gia nghĩa vụ quân sự ngay sau khi tốt nghiệp Khoa Văn Trường Đại học Tổng hợp Huế, từng chiến đấu ở chiến trường Campuchia và đóng quân tại Đức Cơ. Ra quân, anh làm báo, là một “cây phóng sự” có hạng của Báo Lao Động và Báo Thanh Niên.

Thơ anh cũng có nhiều câu hỏi như báo, nó khiến ta vượt qua cảm xúc thông thường, khiến ta không yên ổn, khiến ta phải đối diện với những câu hỏi, nhiều khi không dễ dàng trả lời. Và vì thế mà nó đọng, nó xoáy, nó khiến ta không thể thờ ơ: “Những cô gái Trường Sơn ngày ấy/chưa từng làm mẹ/ mãi mãi không bao giờ được làm mẹ/chim vịt rừng già nghe thao thiết quá/chín chiều đau ruột mẹ ơi!”. Tập thơ “Giờ thứ 25” của anh từng được giải thưởng thường niên Hội Nhà văn Việt Nam. Anh hiện là Ủy viên Hội đồng thơ Hội Nhà văn Việt Nam.

Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.


NGHỀ



Bảnh mắt ra là tin với bài

mỗi tháng phải cày bừa toát mồ hôi

mới mong tạm đủ.

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

Tôi vẫn thường rao giảng

về cái nghề kiếm tiền bằng bán chữ

rằng đó là những đồng tiền sạch.



Một hôm tôi nhận được những câu hỏi:

chuyện không viết có

chữ ấy có sạch không?

chuyện có viết không

tiền ấy có sạch không?



Chợt thấy mặt mình

như chiếc bong bóng hết hơi.




NIỀM TIN

Minh họa: THỦY NGỌC

Minh họa: THỦY NGỌC

Bão cấp mười hai

những người già dùng đũa bếp để đỡ nhà

với niềm tin nhà mình sẽ không bị đổ.



Anh tin em

như người già chống bão!




KÝ ỨC



Ủ như ủ men rượu

ba mươi năm mới chưng cất

trong veo từng giọt

được và mất.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Rừng săng lẻ năm ta hai lăm tuổi

lá xanh hoa tím

giờ tuổi năm tư

hoa tím ngày xưa vẫn tím

tóc ta nay đã sương mù.



Những cô gái Trường Sơn ngày ấy

chưa từng làm mẹ

mãi mãi không bao giờ được làm mẹ

chim vịt rừng già nghe thao thiết quá

chín chiều đau ruột mẹ ơi!



Những nấm-mộ-cột-mốc ven đường

giờ không thấy nữa

những cơn sốt nghiêng rừng

mấy ai còn nhớ.



Sau cơn mưa chiều

trời cao xanh thế

dẫu biết mưa nguồn chớp bể

sao Trường Sơn vẫn trĩu nặng trong ta?

Có thể bạn quan tâm

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

(GLO)- "Em đi trên đồi hoa" của tác giả Đại Dương là sự hòa quyện giữa con người và cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp. Những câu thơ mang sắc thái vừa lãng mạn vừa thoáng gợi lên cảm giác tiếc nuối về thời gian trôi qua, để rồi "mắt hoa tròn ngấn lệ/rưng rưng vắt qua mùa"...

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

(GLO)- Là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của thế hệ thơ chống Mỹ cùng thời với Nguyễn Khoa Điềm, Hữu Thỉnh, Bằng Việt, Hoàng Nhuận Cầm, Lưu Quang Vũ, Nguyễn Trọng Tạo, Phạm Tiến Duật, Thu Bồn... nhưng Thanh Thảo có một giọng thơ riêng, thiên về trí tuệ và một lối tư duy trực cảm.

“Gia Lai trong tôi”

E-magazine“Gia Lai trong tôi”

(GLO)- Gia Lai trong bạn là những hình dung gì khi nhắc đến? Là khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, là nụ cười sơn nữ hay nét bản sắc văn hóa khó lẫn? Những câu trả lời sẽ được tìm thấy tại Triển lãm nhiếp ảnh năm 2024 với chủ đề “Gia Lai trong tôi”.

Thơ Lê Vi Thủy: Ngày nắng

Thơ Lê Vi Thủy: Ngày nắng

(GLO)- Bài thơ "Ngày nắng" của Lê Vi Thủy là những hình ảnh đầy sức sống và hy vọng. Tác giả khéo léo khắc họa cuộc sống khó khăn nhưng đầy nghị lực của con người, với những mầm xanh vươn lên trong khô cằn, thể hiện niềm tin vào ngày mai tốt đẹp hơn.