Xuyến chi hoài niệm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Chiều về trên miền quê thanh bình và yên ả. Tôi dạo ra đồng ruộng phía sau nhà và đưa mắt ngắm nhìn mọi thứ thuộc quen trước khi lên xe trở lại chốn thị thành.
Mặt trời còn sót lại những tia nắng yếu ớt nhưng cũng đủ làm đỏ rực một góc trời. Mắt tôi dừng lại ở vạt hoa xuyến chi đang khẽ cựa mình nhè nhẹ trong làn gió miên man. Hoa trắng nở quanh nhụy vàng thanh khiết. Có người êm đềm đi qua chúng với sự trầm trồ, luyến lưu, sao có loài hoa dại dễ thương đến thế. Cũng có ai đó đã từng hững hờ lướt nhanh vì sợ hạt gai hoa bám lên người, thêm rắc rối. Thế nhưng sau tất cả, chúng vẫn mọc hoang dại mạnh mẽ ở bất kỳ nơi đâu, dù là vùng đất đai khô cằn sỏi đá đi chăng nữa. Những bông hoa ấy vẫn tỏa sắc dung dị, lặng lẽ bên đời, đong đưa cùng gió trong chiều tà đẹp đẽ nhưng buồn đến nao lòng. Hoa xuyến chi dân dã, hoài niệm đã đưa tôi về miền xa ngái lắc lơ với bao ký ức hồn nhiên, thơ ngây.
Ảnh nguồn internet
Ảnh nguồn internet
Ngày xưa, tôi cùng đám bạn thường nắm tay nhau chơi đùa trên cánh đồng đầy gốc rạ chân quê. Chúng tôi chơi trò cô dâu chú rể, mấy đứa con gái ùa đến bên khóm xuyến chi ngắt vài nhành hoa gom thành một bó hoa cưới. Cứ đứa này tặng đứa kia, cả đám cười khoái chí. Con gái được dịp làm điệu, lấy hoa cài lên mái tóc, vành tai mà thấy duyên quê lạ lùng. Chơi thấm mệt, cả nhóm lăn ra nằm trên bờ ruộng nhìn những cánh chim đang chao liệng trên vòm trời như chở bao ước mơ thần tiên.
Ai rồi cũng phải lớn. Đám trẻ ngày ấy cũng đến lúc bôn ba khẳng định bản thân trong giấc mơ nơi thị thành. Đang vội vã giữa Sài Gòn phồn hoa, có lúc vô tình thấy vạt hoa xuyên chi hiếm hoi đang đùa vui trong giọt nắng tươi lan bên vệ đường, tôi liền đi về phía ấy, đau đáu một ánh nhìn. Lòng tôi thổn thức, thấy nhớ da diết mùi của thanh xuân đồng nội mà tôi cùng bè bạn gửi lại quê xa. Đó là mùi khói bếp trong chiều lảng bảng, là mùi thơm nồng nàn khi gối đầu lên hoa cỏ, mùi của lúa non, rạ rơm, của những màu xanh ngút ngàn, nhìn đâu cũng thấy chân trời. Tất cả giờ chỉ còn là những nhớ nhung dày lên theo năm tháng.
Đứng giữa đất trời quê hương, nhắm mắt cảm nhận từ trong tiềm thức hình ảnh cánh cò, cánh vạc yên ả, vỗ về cùng lời thì thầm, khích lệ của mẹ cha. Khẽ mỉm cười, gửi gắm lòng tin và mong mình mãi mộc mạc, dịu dàng nhưng không kém phần mạnh mẽ như những bông hoa xuyến chi tinh khôi nở giữa cuộc đời.
Đặng Việt Trinh

Có thể bạn quan tâm

Thơ Phạm Đức Long: Những mùa lá hình tim

Thơ Phạm Đức Long: Những mùa lá hình tim

(GLO)- Ngày đất nước hòa bình, những mầm xanh vươn lên mạnh mẽ. Lá cây mang hình trái tim như sự tri ân muôn đời đến những người con đất Việt đã ngã xuống vì độc lập, tự do. Mỗi chiếc lá xanh là một lời nhắc nhở, nguyện ước về một cuộc sống bình yên, ấm no, mãi mãi trường tồn...
Thơ Hà Hoài Phương: Cảm thu

Thơ Hà Hoài Phương: Cảm thu

(GLO)- Ai đó từng nói: “Thơ là thu của lòng người, thu là thơ của trời đất”. Vẻ đẹp của đất trời lúc sang thu luôn làm xao xuyến những tâm hồn lãng mạn. Bài thơ Cảm thu của tác giả Hà Hoài Phương có lẽ đã được ra đời trong sự cộng hưởng ấy...
Khai mạc hội nghị tập huấn lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật năm 2024

Khai mạc hội nghị tập huấn lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật năm 2024

(GLO)- Sáng 27-8, tại TP. Quy Nhơn (tỉnh Bình Định), Hội đồng Lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật Trung ương khai mạc hội nghị tập huấn với chủ đề "Công tác lãnh đạo, quản lý văn hóa, văn nghệ sau 50 năm đất nước thống nhất, đổi mới, phát triển: Thực tiễn và những vấn đề cần quan tâm".
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Lời ru xưa

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Lời ru xưa

(GLO)- Lời ru à ơi ngọt ngào của mẹ đã nuôi dưỡng tâm hồn mỗi chúng ta từ thuở còn nằm nôi cho đến lúc trưởng thành. Để rồi, khi mùa Vu Lan báo hiếu đến, chúng ta lại nhớ về mẹ cùng lời ru xưa đầy yêu thương và nguyện khắc ghi trên mỗi bước đi cuộc đời...
U80 vẫn mê đọc sách

U80 vẫn mê đọc sách

(GLO)- Do là chỗ thân tình nên tôi vẫn gọi người phụ nữ U80 Nguyễn Thị Hồng Hợp (trú tại tổ 3, phường Diên Hồng, TP. Pleiku) là chị. Mặc dù tuổi đã cao nhưng chị vẫn giữ cái tính mê đọc sách từ ngày còn son trẻ.
Văn hóa người làm báo

Văn hóa người làm báo

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với một đồng chí nguyên là cán bộ lãnh đạo tỉnh (đã nghỉ hưu) sáng nay về ứng xử của một phóng viên trẻ công tác ở một tờ báo bạn làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Rõ ràng là vẫn cần nỗ lực hơn nữa trong xây dựng văn hóa người làm báo.
Thơ Bút Biển: Hoài niệm

Thơ Bút Biển: Hoài niệm

(GLO)- Hoài niệm không đơn thuần là xúc cảm thoáng qua về quá khứ mà có sự hòa lẫn nhiều cung bậc. Trong "Hoài niệm" của mình, nhà thơ Bút Biển đã nhớ về những mùa thu cũ với bao cảm xúc ngây ngô thuở thiếu thời. Để rồi, "chợt tỉnh gặp mình trong thực tại/Mỉm cười nhìn vạt nắng ngát hương".

Ra mắt sách 'Theo dấu chân Người'

Ra mắt sách 'Theo dấu chân Người'

Ngày 16-8, Viện Nghiên cứu Phát triển Phương Đông đã tổ chức buổi ra mắt sách "Theo dấu chân Người" (NXB Hội Nhà văn) của GS-TS - nhà văn Trình Quang Phú - Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển Phương Đông. "Theo dấu chân Người" là tập truyện ký viết về 30 năm đi tìm đường cứu nước của Bác Hồ.
Bàn tay

Thơ Đại Dương: Bàn tay

(GLO)- Chỉ qua hình ảnh "Bàn tay", tác giả Đại Dương đã thổi hồn vào đó bao cung bậc cảm xúc khác nhau; lúc hân hoan tươi mới, khi lại đau đáu, nhạt nhòa: "bàn tay mơ giọt sương", "bàn tay khóc phận người", "bàn tay xây nấm mộ", "bàn tay đếm thời gian", "bàn tay gầy ngơ ngẩn"...

Rót đầy một giấc tôi

Rót đầy một giấc tôi

(GLO)- "Rót đầy một giấc tôi" - Cơn mê men chếnh choáng hư hao của kẻ hay hoài niệm, chênh vênh giữa hai bờ hư thực. Một hình dung cũ, một chút hương lúa chín giữa ngày thu se sẽ như kéo người về khoảng nào xao xác, để ngồi lại tình tự riêng mình, tự ủ ấm mình trong men thơm ký ức...

Gương mặt thơ: Đỗ Trung Lai

Gương mặt thơ: Đỗ Trung Lai

(GLO)- Ông là Đại tá quân đội, nguyên Phó Tổng Biên tập phụ trách Báo Tiếng nói Việt Nam (Đài Tiếng nói Việt Nam), nguyên Trưởng phòng Biên tập Báo Cuối tuần (Báo Quân đội nhân dân), hiện sống ở Hà Nội. 
Họa mi HBlơng kể chuyện thời chiến

“Họa mi” H’Blơng kể chuyện thời chiến

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước, mỗi lần đi ngang qua khuôn viên Ty Văn hóa-Thông tin, tôi lại bị mê hoặc bởi một giọng nữ trong trẻo, vút cao. Sau này, tôi mới biết tiếng hát đó là của chị Rơmăh H’Blơng-một “họa mi” có thâm niên 10 năm cất cao tiếng hát giữa đạn bom.