Truyện ngắn: Tiếng gọi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Lần nào lên thăm vợ chồng Vy, mẹ cũng không báo trước. Mà không, chính xác là từ buổi chiều trời đổ mưa tầm tã, nước chảy thành dòng trước con hẻm nhà Vy đúng cái giờ ra đón mẹ ở bến xe.

 Minh họa: KIM DUẨN
Minh họa: KIM DUẨN



Khôi, chồng Vy, gọi taxi vì không thể chạy xe máy như mọi lần. Vậy thôi mà mẹ kể mãi, nói hai đứa không biết tiết kiệm là gì, tốn kém, gì mà tiền taxi gấp mấy lần tiền mẹ đi xe đò đoạn đường dài đằng đẵng, để tiền đó cho cháu bà hộp sữa, ký thịt có hơn không. Từ nay mẹ lên không cần đứa nào đưa rước gì hết.

Tưởng giận lên nói vậy thôi, ai ngờ mẹ làm thật. Mỗi lần lên, mẹ tự đón xe ôm về đến nhà, xuống xe, mẹ gọi lớn: "Vy ơi, mở cửa cho mẹ". Những năm tháng xa xứ, Vy không ngờ thanh âm đó thốt ra từ mẹ lại khiến Vy bật khóc ngon lành. Những buổi chiều nhìn ra cửa, Vy lại mong có tiếng mẹ gọi...

Vy năn nỉ mẹ, để cho con ra đón mẹ, con muốn gặp mẹ sớm hơn một chút, nhiều hơn một chút. Mẹ trấn an Vy, rằng mẹ không có giận hờn gì đâu, chỉ là mẹ còn khỏe, đi đến đâu mẹ còn tự đi được, tụi con đứa nào cũng bận rộn chứ có nhàn rỗi gì...

Đến đoạn đó, thể nào mẹ cũng kể hành trình lập nghiệp từ miền Tây lên miền Đông, long đong lận đận của bố với mẹ khi mới cưới nhau. Câu chuyện này Vy nghe đến thuộc lòng, nhưng không thấy chán, mỗi thời điểm nghe, Vy lại ở một độ tuổi khác, cảm nhận mọi thứ khác hơn nên chưa bao giờ thấy câu chuyện của mẹ là cũ.

Lần này mẹ lên thì Vy đã không còn đi làm công sở nữa.

Vy không dám nói với mẹ do tình hình dịch bệnh, ảnh hưởng doanh số nên muốn tồn tại, công ty phải giảm bớt người, Vy nằm trong số ấy. Ban đầu Vy cũng sốc chứ, vợ chồng đang hai đầu lương giờ giảm hẳn một đầu. Nhưng nghĩ cho lạc quan thì thời buổi bây giờ cũng có nhiều công việc tự do để lựa chọn, chỉ cần mình chịu khó là được.

Lên ở với vợ chồng Vy hai ngày, nắm thông tin Vy dự định thuê thêm mặt bằng để kinh doanh hàng thời trang, mẹ ôm mặt than trời: "Một phòng trọ này đóng tiền nhà, điện nước hằng tháng đã gần chục triệu, còn thuê thêm chỗ khác, làm sao mà có tiền đóng hả con?".

Với mẹ, việc Vy mất việc là kinh khủng lắm, không còn lãnh lương mỗi tháng, tức là "lông bông" rồi, khổ cho cháu ngoại của mẹ rồi.

Suốt những ngày đó, mẹ không vui, cả bữa cơm cũng ngột ngạt với chuyện giá cả đắt rẻ. Vy càng thấy thương mẹ. Cả cuộc đời của mẹ chưa lúc nào sống cho bản thân mình. Con cái mua món gì về cũng phải giảm nửa giá thì mẹ ăn mới thấy vui.

Mà cũng phải nói cho khéo, để lộ ra là mẹ giận. Như cái lần chồng Vy mua bó hoa ly to đùng về thắp hương đầu năm, anh tự giảm giá nhiều quá, không ngờ mẹ thừa biết giá cả hoa ngày tết đắt đỏ ra sao. May lần đó tết nhất nên mẹ cho qua, nhưng kể từ đó, anh mua gì cũng bị mẹ ngờ vực ở khoản giá cả.

Một lần Vy nói, tiền bạc chỉ để phục vụ cho nhu cầu cuộc sống của mình thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều về nó quá... Dù đã lựa lời nhiều lắm rồi, mẹ vẫn chẳng thấy lọt tai chút nào, trời ơi, có tiền có bạc cho cháu mẹ sau này được học hành tử tế, mới mong có cuộc sống sung túc chứ con.

Cháu mẹ sau này sẽ tự trưởng thành và lo cho đời nó, chẳng lẽ mẹ không tin cháu mẹ rất giỏi sao? - Vy nói vậy, mẹ lại lu loa lên, đấy trứng mà đòi khôn hơn rận, nói gì cũng cãi thôi, con với chả cái...

Cuộc nói chuyện về tiền nong của Vy với mẹ lúc nào cũng kết thúc bằng điệp khúc ấy.

Đêm ấy Vy nói với chồng, hay do mình không đủ tâm lý để nói chuyện với mẹ, chia sẻ với mẹ về những nỗi lo, những suy nghĩ tiêu cực... Khôi chỉ trả lời bằng cái siết tay nhè nhẹ và tiếng thở dài cố đè nén.

Vy nhớ đến hình ảnh ngày mẹ dắt Vy ra chợ huyện, vào quán phở đối diện cổng chợ, mẹ gọi cho Vy tô phở, nói mẹ no rồi nên không ăn. Hôm ấy, đến đò ngang, mẹ chỉ còn vừa đủ những tờ tiền nhàu nhĩ cho hai mẹ con sang đò...

Hình ảnh ấy không thôi đeo bám Vy. Nhưng cho đến bây giờ, Vy vẫn trở thành kẻ lông bông vì thất nghiệp trong mắt mẹ, thử hỏi làm sao mẹ nuốt thức ăn trôi cho được. Vy nằm quay lưng lại với chồng, nước mắt chảy dài.

Hôm sau mẹ về. Mẹ nói không đâu bằng ở nhà, về nhà có hàng xóm láng giềng, câu ra câu vào cũng vui nên hai đứa đừng lo cho mẹ, cứ lo cho cháu ngoại bà thật tốt là được. Vy nói với mẹ sẽ sớm đưa cháu về thăm, nhưng nói vậy thôi chứ Vy thừa hiểu công việc phía trước sẽ khiến đường về quê càng xa xăm vời vợi...

Khôi đưa mẹ ra bến xe về thì trời vừa ửng nắng. Anh đón lấy tách trà gạo lứt của Vy vừa nấu, giọng lạc quan: "Đêm qua anh nghĩ kỹ rồi, vợ chồng mình khoan hãy kinh doanh, gom tiền mua lại căn nhà anh Tín, tuy ở hơi xa trung tâm chút nhưng dù gì có nhà cho yên tâm".

Vy bất ngờ với quyết định của chồng, cô không ngờ anh có hướng xoay chuyển nhanh vậy, chứ lần trước về nhà anh Tín xem nhà, Vy đã ưng lắm mà chồng cứ than xa trung tâm quá.

Khôi nói thêm: "Về đó, em tạm thời đi làm văn phòng trong công ty anh Tín, anh ấy cũng vừa nhắn anh có người nào giới thiệu giúp, chẳng phải em cũng không hợp với công việc tính toán, kinh doanh hay sao?".

Vy rưng rưng vì cảm động bởi sự thấu hiểu của chồng. Ánh mắt của anh còn nói với Vy rằng, mẹ già chẳng sống với mình được bao lâu nữa, mình phải làm cho mẹ yên lòng mới đúng.

Lâu lắm rồi mẹ mới lại gọi cho Khôi ra đón ở bến xe. Cũng phải thôi, vì mẹ đâu biết địa chỉ nhà mới của hai vợ chồng Vy.

Xuống khỏi xe Khôi, mẹ chạm vào cánh cửa trước nhà, khẽ gọi: "Vy ơi!". Vy bật dậy, cô đã chờ thanh âm thân thương này của mẹ biết chừng nào. Thanh âm ấy ngọt ngào hơn bất cứ thứ gì ngọt ngào nhất mà cô có...

Không chỉ mình Vy muốn khóc, cô còn kịp nhìn thấy niềm vui lấp lánh trong ánh mắt ngấn nước của mẹ.

 

Theo LA THỊ ÁNH HƯỜNG (TTO)

Có thể bạn quan tâm

Có một đêm văn công như thế

Có một đêm văn công như thế

(GLO)- Hôm ấy, bà con các làng ai ai cũng háo hức chờ đợi. Mới 17 giờ, bà con đã tập trung trước sân trụ sở xã Al Bá chờ đợi đêm diễn. Khi đó, tôi nhớ mình đã viết một bài báo có nhan đề “Đêm văn công ở vùng trắng văn công”...

Thơ Dương Kỳ Anh: Đi giữa vườn xuân

Thơ Dương Kỳ Anh: Đi giữa vườn xuân

(GLO)- Cảm giác về tình yêu qua lời thơ của Dương Kỳ Anh thật lãng mạn và đắm say. Điển hình, trong bài thơ "Đi giữa vườn xuân", tác giả không chỉ miêu tả vẻ đẹp của vườn xuân mà còn khéo léo lồng vào đó sự giao hòa giữa con người và thiên nhiên, giữa tình yêu lứa đôi và tình yêu Tổ quốc.

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

(GLO)- Bài thơ "Gọi xuân" của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng mang đậm không khí của mùa đông, song cũng là lời mời gọi, khắc khoải của mùa xuân. Từng câu thơ như một niềm khát khao về sự thay đổi, hồi sinh và tươi mới...

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

(GLO)- Mùa xuân vừa đến, cho ta cái cớ để nhìn lại chặng đường dài mình đã đi qua. Thêm một tuổi là thêm nhiều những hạnh ngộ và chia ly, nguyện ước và mong chờ. Nhưng chừng nào còn tha thiết với đời là ta còn “tuổi ngọc”. Bài thơ của tác giả Lữ Hồng dưới đây như thay lời muốn nói...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

(GLO)- Bài thơ "Quê ngoại" của Nguyễn Ngọc Hạnh không chỉ là lời tỏ bày tình cảm quê hương mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự gắn bó với cội nguồn. Quê hương dù có xa hay gần, luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người, là điểm tựa để chúng ta tìm về trong những lúc lạc lõng nhất.

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

(GLO)- "Hoa vô thường" của Lê Từ Hiển mang đậm dấu ấn của sự chiêm nghiệm về cuộc đời, sự vô thường của thời gian qua những biến chuyển của thiên nhiên. Mỗi câu thơ như một khoảnh khắc dịu dàng, mà ở đó, tác giả lặng lẽ nhìn nhận và đón nhận mọi biến động của đời sống...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

(GLO)- Với "Giếng xưa", tác giả Nguyễn Ngọc Hạnh đã khắc họa bức tranh đầy khắc khoải, suy tư về cuộc đời. Khi thời gian lặng lẽ trôi qua, mỗi hình ảnh đều như một lời tâm sự rất riêng tư nhưng cũng thật gần gũi và đầy cảm xúc.

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

(GLO)- Nhằm tiếp tục phát huy hiệu quả công tác tuyên truyền, quảng bá hình ảnh, con người phố núi Pleiku, UBND thành phố phối hợp với Báo Gia Lai tổ chức Cuộc thi viết về chủ đề “Pleiku-Khát vọng vươn lên” năm 2025 trên các ấn phẩm của Báo Gia Lai. Ban tổ chức bắt đầu nhận bài từ ngày 20-1.

Thơ Đào An Duyên: Ngàn sau

Thơ Đào An Duyên: Ngàn sau

(GLO)- Không chỉ là một lời nói về tình yêu, "Ngàn sau" của tác giả Đào An Duyên còn là một tác phẩm thơ triết lý, khẳng định sự bất tử, trường tồn của những xúc cảm chân thật qua biến động của thiên nhiên và cuộc sống.

Thơ Lê Vi Thủy: Tinh khôi mùa xuân

Thơ Lê Vi Thủy: Tinh khôi mùa xuân

(GLO)- "Tinh khôi mùa xuân" của Lê Vi Thủy thể hiện cảm xúc tươi mới, ngọt ngào của mùa xuân và tình yêu trong sáng, thuần khiết. Từ hình ảnh thiên nhiên gần gũi như "cánh hoa trắng", "giọt sương ban mai" đến những ẩn dụ về tình yêu, tất cả đều mang lại cho người đọc cảm giác ấm áp, đầy hy vọng.

Thơ Ngô Thanh Vân: Gió mùa về trong ấm áp xuân sang

Thơ Ngô Thanh Vân: Gió mùa về trong ấm áp xuân sang

(GLO)- Qua những hình ảnh tươi mới của mùa xuân, tác giả Ngô Thanh Vân đã vẽ nên một bức tranh ấm áp về tình cảm gia đình, về những tháng năm không thể quay lại nhưng đầy ắp kỷ niệm. Trong bài thơ, mẹ là hình ảnh trung tâm, là biểu tượng của tình yêu vô bờ bến.

Thơ Vân Phi: Ngõ xanh

Thơ Vân Phi: Ngõ xanh

(GLO)- Bài thơ Ngõ xanh của tác giả Vân Phi khắc họa một không gian thiên nhiên thanh bình của làng quê, nơi có mẹ cha và những điều thân thuộc nhất. Mỗi hình ảnh trong thơ như một lời nhắc nhở về sự quan trọng của gia đình, quê hương và những ký ức đẹp mà ta luôn cất giữ trong trái tim mình.

Khúc ca mùa xuân đoàn tụ

Khúc ca mùa xuân đoàn tụ

(GLO)- Mỗi lần nghe lại ca khúc “Sông Đakrong mùa xuân về” của nhạc sĩ Tố Hải, lòng tôi lại dạt dào xúc cảm và không thôi nghĩ về dòng chảy của những đoàn quân hào hùng ra trận để đem về mùa xuân đoàn tụ của một dân tộc anh hùng.

“Mưa giải thưởng” văn học nghệ thuật

“Mưa giải thưởng” văn học nghệ thuật

(GLO)- Năm 2024 được xem là năm “mưa giải thưởng” của văn học nghệ thuật (VHNT) Gia Lai tại các liên hoan, cuộc thi khu vực và toàn quốc, trong đó có nhiều giải cao. Đây là ghi nhận xứng đáng cho sự đầu tư, nỗ lực trong lĩnh vực đòi hỏi sức sáng tạo không ngừng của đội ngũ văn nghệ sĩ tỉnh nhà.