Truyện ngắn: Những đứa trẻ mơ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Hồi còn bé xíu, Thuận đã hay kể về những giấc mơ. Lúc đó, nó đã cố hết sức vận dụng mớ ngôn ngữ còn lộn xộn của một đứa trẻ để diễn tả cho đúng ngữ cảnh giấc mơ mà nó trải qua hằng đêm.
 

 



Tôi và nó, y như đang chơi trò ghép chữ, sẽ làm cái việc kết nối cho đúng câu từ và giải nghĩa những thứ nó còn mù mờ. Thực ra nó chỉ mơ những thứ đơn giản, chẳng hạn nó thấy mình cứ chạy suốt trên cánh đồng, chạy băng qua những đám lúa, những ruộng đậu, những luống dưa xanh.

Phía sau có ai đó đang gọi Thuận ơi quay về đi Thuận, mà nó vẫn chạy, trong sợ hãi tột cùng. Nghe Thuận kể xong, tôi ôm nó vào lòng, nói chắc là Thuận muốn Hai dắt đi chơi, đi đâu đó xa thiệt xa. Tôi hứa mai mốt mình lớn sẽ dắt nó đi khắp nơi trên quả đất này.

Tôi nhớ lúc nội còn sống, nội hay dặn rằng khi ngủ nếu mình nằm thật thẳng thì giấc mơ của mình sẽ vui hơn những giấc mơ ở tư thế nằm co. Điều này không biết có đúng không, nhưng tôi luôn dặn Thuận hãy nằm thật thẳng lúc ngủ, chỉ để em có mơ hãy mơ đẹp.

Nhưng thường Thuận ít khi nào mơ đẹp. Các giấc mơ của nó luôn có cái gì đó trắc trở, ngăn cách. Như có lần nó mơ thấy đang chơi nhà chòi thì trời đổ mưa, và nó không thể nào tìm được đường về căn nhà thật của mình bởi vì trời tối u tối mù. Mưa ngày càng lớn, từng giọt xuyên qua nát hết những tàu chuối nó lợp tạm cho căn nhà chòi, nó lạnh kinh khủng. Cũng may có tiếng gì như tiếng sấm giật và nhờ đó nó choàng tỉnh lại.

Tôi an ủi nó rằng giấc mơ luôn luôn ngược với thực tế. Nhưng hình như Thuận không mấy tin, vì nó nói nó luôn mơ thấy má quay về, mà chừng nào má về hả Hai? Đúng là, trong các giấc mơ của mình, Thuận hay mơ thấy má, mà má cứ đi hoài không quay lại nhìn nó lấy một lần nào. Trong mơ, Thuận là đứa luôn sấp ngửa chạy theo gọi má ơi má quay lại nhìn Thuận, để nhớ mặt Thuận cũng được, xem Thuận có giống má ở đôi mắt và cái mũi như Hai hay nói không.

Không có giấc mơ nào mà má quay lại cả. Nhưng Thuận vẫn nói rằng nó vẫn thích các giấc mơ có hình bóng má. Má bỏ chúng tôi năm tôi lên bảy, còn Thuận mới chỉ có hai tuổi. Thuận luôn nói dù sao tôi vẫn may mắn hơn vì sinh ra đời trước nó, được nhìn má lâu hơn.

Bữa Thuận dắt ở đâu về một con mèo. Con mèo có những đốm vàng pha đốm trắng, với cái mũi đỏ và đôi mắt xanh. Thuận nói mèo hay làm những chuyện vi diệu, mà vi diệu nhất là chúng có thể canh giữ những giấc mơ. Tôi không hiểu nó đọc hay học điều đó ở đâu. Nhưng dù sao, nó cũng cần có ai đó làm bạn. Thuận còn thích vẽ. Để nuôi dưỡng điều này, tôi phải vừa một buổi đi học, một buổi đi hái rau gửi dì sáu, để dì trả ít tiền mua bút chì và giấy vẽ cho nó. Nó vẽ màu, vẽ tôi, vẽ má.

Từ lúc nó nghệch ngoạc những nét đầu tiên, nó vẽ má. Rồi vẽ tôi, rồi vẽ má. Nó nói rằng biết đâu, như truyện người đẹp trong tranh, bức họa vẫn có thể biến thành người thật nếu ta làm bằng cả trái tim. Má sẽ quay về, vì mỗi lần vẽ nó đều bỏ vào đó bao nhiêu là tình thương.

Tôi, Thuận và con mèo hay dắt nhau ra bãi sông. Tôi nói hồi má đi từ bến sông này. Thuận nói vậy mình phải ra ngồi đây mỗi ngày, để má biết mình đợi.

Bến sông vắng, vì người ta không còn hay đi bằng ghe xuồng gì nữa. Chúng tôi ngồi cho tới khi bóng tối chụp xuống đầu. Lúc quay ra sau lưng, thấy căn nhà như bị bóng tối nuốt chửng. Mắt mèo thì tinh hơn mắt người, mèo luôn thấy rõ bóng tối, nên con mèo luôn là đứa dẫn đường. Con mèo uốn éo đi vào bóng tối một cách tự tin, còn tôi thì sợ bóng tối. Thằng Thuận có con mèo nên nó không còn sợ.

Mắt người, đâu cần bị bóng tối che mờ, vẫn thiếu tinh tường bởi những thứ gì đó phù phiếm của cuộc đời. Mắt người cũng không có móng vuốt, không có dao, nhưng chỉ cần một ánh nhìn có thể làm đau người khác. Như mắt ba trong cơn say, trống trải và dữ tợn.

Còn có một nhân vật chỉ có đôi mắt lạnh và đôi tay cũng lạnh. Đôi tay đó mò mẫm cơ thể tôi lúc tôi mười hai tuổi. Lúc đó Thuận ngủ say, nó mơ gì hay thấy gì trong mơ mà ú ớ kêu gào. Riêng con mèo vẫn tỉnh, nó đã phóng thẳng vào đôi mắt lạnh. Tôi hét lên, choàng tỉnh và run lập cập trong nỗi hoảng sợ rằng mình đã lớn.

Cái thế giới người lớn thật kỳ dị quá, làm sao để tôi dừng lớn, cả Thuận nữa. Chúng tôi không thể dừng lớn. Không thể dừng được dòng thời gian cứ chảy miết qua thân thể từng chút sát na.

Cái tuổi mười hai ám ảnh bởi đôi tay ma quái có thể đã kéo ngoặt tôi vào một hành tinh khác. Nơi Thuận, bằng ý chí của mình trong mơ, đã cứu được tôi. Hành tinh khác đó, dù không có má để khóc và ba vẫn cứ say, nhưng có Thuận. Có lần Thuận nói nếu giấc mơ về một hành tinh nào đó có thật thì Hai có muốn đến đó sống không? Chẳng hạn như hành tinh của Hoàng tử bé trong chuyện tôi kể Thuận nghe lúc ngồi bến sông, chỉ cần xê dịch chiếc ghế là có thể nhìn hoàng hôn bất cứ lúc nào mình muốn. Hay hành tinh nơi có những vì sao, mà khi ta mơ, giấc mơ luôn có điều kiện biến thành sự thật, lúc đó chỉ cần ta nằm thẳng để giấc mơ luôn đẹp.

Tôi không nói với Thuận thật ra có những điều xảy ở hành tinh tỉnh táo, nơi trần gian này, mà người ta vẫn mong đó chỉ là cơn mơ.

Nơi trần gian này, khi con người bắt đầu chạm đến thì bản thân mỗi người đều đơn độc tranh đấu để tồn tại, để hạnh phúc và cả để đớn đau.

Tôi sẽ sống ở nơi có Thuận, nơi hành tinh hi vọng. Tôi nói như vậy. Con người kỳ lạ lắm, luôn thấy mình cần phải sống, chỉ để bảo vệ một ai đó mình đã yêu thương.

Theo MINH PHÚC (TTO)

Có thể bạn quan tâm

Vở ca kịch bài chòi trò chơi của quỷ: Tôn vinh chiến sĩ công an, cảnh tỉnh kẻ lầm lạc

Vở ca kịch bài chòi trò chơi của quỷ: Tôn vinh chiến sĩ công an, cảnh tỉnh kẻ lầm lạc

(GLO)- Vở diễn Trò chơi của quỷ do Ðoàn ca kịch bài chòi Bình Ðịnh (thuộc Nhà hát Nghệ thuật truyền thống tỉnh Gia Lai) dàn dựng vừa giành huy chương đồng tại Liên hoan Nghệ thuật sân khấu chuyên nghiệp toàn quốc về “Hình tượng người chiến sĩ Công an nhân dân” lần thứ V-năm 2025.

"Núi trên đất bằng"

"Núi trên đất bằng"

(GLO)- Tiến sĩ Hà Thanh Vân đã nhận xét Tiểu thuyết "Núi trên đất bằng" của Võ Đình Duy là một tác phẩm văn chương đầu tay ra mắt năm 2025, đánh dấu bước chuyển đầy bất ngờ từ một kiến trúc sư trẻ sống ở Gia Lai sang hành trình kiến tạo thế giới văn chương.

NHÀ THƠ ĐÀO AN DUYÊN: Thiết tha giữ lại những xanh tươi cuộc đời

Nhà thơ Đào An Duyên: Thiết tha giữ lại những xanh tươi cuộc đời

(GLO)- Với nhà thơ Đào An Duyên, đọc và viết chính là hành trình nuôi chữ. Trong hành trình ấy, chị chọn một lối đi riêng, chắt chiu xúc cảm, gửi tiếng lòng vào từng con chữ với niềm mong giữ lại những xanh tươi cuộc đời, từ đó góp thêm một giọng thơ giàu hương sắc cho văn chương Gia Lai.

BẢO TỒN CÁC KỊCH BẢN TIÊU BIỂU CỦA HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH: Nên tìm hướng đi mới, phù hợp thực tế

Bảo tồn các kịch bản tiêu biểu của hát bội Bình Định: Nên tìm hướng đi mới, phù hợp thực tế

(GLO)- Hát bội Bình Định là một di sản văn hóa đặc sắc với nhiều vở tuồng kinh điển như: Sơn Hậu, Tam nữ đồ vương, Ngũ hổ Bình Tây, Hồ Nguyệt Cô hóa cáo (còn có tên khác là Chém cáo, Cổ miếu vãn ca) của Nguyễn Diêu, Trầm hương các, Diễn võ đình và Cổ thành… của Đào Tấn.

Khẳng định vị thế là cơ quan báo chí chủ lực

Khẳng định vị thế là cơ quan báo chí chủ lực

Để chào đón thời khắc đặc biệt của đất nước, của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam; thực hiện nhiệm vụ cao cả với vai trò, vị thế là cơ quan ngôn luận của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam; thực hiện nhiệm vụ mà người đứng đầu hệ thống Mặt trận đã tin tưởng giao phó; kể từ tháng 7.2025, Báo Đại đoàn kết ra mắt ấn phẩm Tinh hoa Việt bộ mới.
Đèo An Khê: Dấu ấn lịch sử

Đèo An Khê: Dấu ấn lịch sử

(GLO)- Nếu như Tây Bắc có “tứ đại danh đèo”: Mã Pí Lèng, Ô Quy Hồ, Pha Đin, Khau Phạ thì vùng duyên hải miền Trung lên đại ngàn Tây Nguyên cũng có “ngũ danh đèo”: An Khê, Phượng Hoàng, Khánh Lê, Ngoạn Mục, Violak.

default

Địa phận Phủ Hoài Nhơn được xác lập năm Hồng Đức thứ 2 (1471), là miền “viễn châu” khá rộng; sau hơn 550 năm, vùng đất rộng lớn lúc ban đầu được phân chia thành nhiều tỉnh thuộc Nam Trung bộ và Bắc Tây Nguyên. 
Pleiku, miền nhớ...

Pleiku, miền nhớ...

(GLO)- Nếu tính từ dấu mốc ký Nghị định Toàn quyền Đông Dương thành lập đại lý hành chính Pleiku thuộc tỉnh Kon Tum ngày 24-5-1925, Pleiku với ý nghĩa một địa danh cả về cách đọc và cách viết đã ra đời và tồn tại đến ngày nay đã được 100 năm.

Ðại ngàn nối liền những niềm vui

Ðại ngàn nối liền những niềm vui

Trong ngôi nhà sàn dưới chân núi ở làng K8, xã Vĩnh Sơn (huyện Vĩnh Thạnh), Nghệ nhân nhân dân Ðinh Chương nở nụ cười sảng khoái, hồ hởi nói: “Bà con trong làng đang trông chờ ngày 1.7.2025, để không chỉ núi liền núi, sông liền sông mà đồng bào Bana ở hai tỉnh trước đây sẽ về chung mái nhà tỉnh Gia Lai mới”.
Tổng Bí thư Tô Lâm dự khai mạc Triển lãm “Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh - Cuộc đời và sự nghiệp”

Tổng Bí thư Tô Lâm dự khai mạc Triển lãm “Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh - Cuộc đời và sự nghiệp”

Nhân dịp kỷ niệm 110 năm ngày sinh Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh (1.7.1915 – 1.7.2025), sáng 29.6, tại Hà Nội, Văn phòng Trung ương Đảng tổ chức Triển lãm “Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh - Cuộc đời và sự nghiệp” nhằm tri ân những cống hiến to lớn của đồng chí Nguyễn Văn Linh đối với Đảng, đất nước và nhân dân. Tổng Bí thư Tô Lâm dự và cắt băng khai mạc Triển lãm.
Cuộc thi thơ, truyện ngắn tỉnh Bình Ðịnh năm 2024 - 2025: Góp phần khơi dậy tiềm năng sáng tạo

Cuộc thi thơ, truyện ngắn tỉnh Bình Ðịnh năm 2024 - 2025: Góp phần khơi dậy tiềm năng sáng tạo

Triển khai trong thời gian chưa tròn 1 năm, Cuộc thi thơ, truyện ngắn tỉnh Bình Ðịnh năm 2024 - 2025 đã thu hút nhiều người yêu văn chương trong và ngoài tỉnh tham gia. Tác phẩm được gửi về không chỉ thể hiện sự đầu tư công phu về nội dung và hình thức, mà còn góp phần lan tỏa hình ảnh vùng đất Bình Ðịnh giàu bản sắc văn hóa, chiều sâu lịch sử.
Núi lửa Chư Đang Ya (huyện Chư Păh) đã đi vào thơ của tác giả Nguyễn Thanh Mừng. Ảnh: Phạm Quý

Cao nguyên trong thơ Nguyễn Thanh Mừng

(GLO)- Tên tuổi nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng gắn liền với các tập thơ “Rượu đắng”, “Ngàn xưa”, .... Viết không nhiều nhưng thơ ông lại có mặt trong hầu hết các tuyển tập danh tiếng thơ Việt Nam hiện đại. Mấy năm gần đây, ông dành tình thương mến với Tây Nguyên và viết nhiều về vùng đất này.

null