Truyện ngắn: Những đứa trẻ mơ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Hồi còn bé xíu, Thuận đã hay kể về những giấc mơ. Lúc đó, nó đã cố hết sức vận dụng mớ ngôn ngữ còn lộn xộn của một đứa trẻ để diễn tả cho đúng ngữ cảnh giấc mơ mà nó trải qua hằng đêm.
 



Tôi và nó, y như đang chơi trò ghép chữ, sẽ làm cái việc kết nối cho đúng câu từ và giải nghĩa những thứ nó còn mù mờ. Thực ra nó chỉ mơ những thứ đơn giản, chẳng hạn nó thấy mình cứ chạy suốt trên cánh đồng, chạy băng qua những đám lúa, những ruộng đậu, những luống dưa xanh.

Phía sau có ai đó đang gọi Thuận ơi quay về đi Thuận, mà nó vẫn chạy, trong sợ hãi tột cùng. Nghe Thuận kể xong, tôi ôm nó vào lòng, nói chắc là Thuận muốn Hai dắt đi chơi, đi đâu đó xa thiệt xa. Tôi hứa mai mốt mình lớn sẽ dắt nó đi khắp nơi trên quả đất này.

Tôi nhớ lúc nội còn sống, nội hay dặn rằng khi ngủ nếu mình nằm thật thẳng thì giấc mơ của mình sẽ vui hơn những giấc mơ ở tư thế nằm co. Điều này không biết có đúng không, nhưng tôi luôn dặn Thuận hãy nằm thật thẳng lúc ngủ, chỉ để em có mơ hãy mơ đẹp.

Nhưng thường Thuận ít khi nào mơ đẹp. Các giấc mơ của nó luôn có cái gì đó trắc trở, ngăn cách. Như có lần nó mơ thấy đang chơi nhà chòi thì trời đổ mưa, và nó không thể nào tìm được đường về căn nhà thật của mình bởi vì trời tối u tối mù. Mưa ngày càng lớn, từng giọt xuyên qua nát hết những tàu chuối nó lợp tạm cho căn nhà chòi, nó lạnh kinh khủng. Cũng may có tiếng gì như tiếng sấm giật và nhờ đó nó choàng tỉnh lại.

Tôi an ủi nó rằng giấc mơ luôn luôn ngược với thực tế. Nhưng hình như Thuận không mấy tin, vì nó nói nó luôn mơ thấy má quay về, mà chừng nào má về hả Hai? Đúng là, trong các giấc mơ của mình, Thuận hay mơ thấy má, mà má cứ đi hoài không quay lại nhìn nó lấy một lần nào. Trong mơ, Thuận là đứa luôn sấp ngửa chạy theo gọi má ơi má quay lại nhìn Thuận, để nhớ mặt Thuận cũng được, xem Thuận có giống má ở đôi mắt và cái mũi như Hai hay nói không.

Không có giấc mơ nào mà má quay lại cả. Nhưng Thuận vẫn nói rằng nó vẫn thích các giấc mơ có hình bóng má. Má bỏ chúng tôi năm tôi lên bảy, còn Thuận mới chỉ có hai tuổi. Thuận luôn nói dù sao tôi vẫn may mắn hơn vì sinh ra đời trước nó, được nhìn má lâu hơn.

Bữa Thuận dắt ở đâu về một con mèo. Con mèo có những đốm vàng pha đốm trắng, với cái mũi đỏ và đôi mắt xanh. Thuận nói mèo hay làm những chuyện vi diệu, mà vi diệu nhất là chúng có thể canh giữ những giấc mơ. Tôi không hiểu nó đọc hay học điều đó ở đâu. Nhưng dù sao, nó cũng cần có ai đó làm bạn. Thuận còn thích vẽ. Để nuôi dưỡng điều này, tôi phải vừa một buổi đi học, một buổi đi hái rau gửi dì sáu, để dì trả ít tiền mua bút chì và giấy vẽ cho nó. Nó vẽ màu, vẽ tôi, vẽ má.

Từ lúc nó nghệch ngoạc những nét đầu tiên, nó vẽ má. Rồi vẽ tôi, rồi vẽ má. Nó nói rằng biết đâu, như truyện người đẹp trong tranh, bức họa vẫn có thể biến thành người thật nếu ta làm bằng cả trái tim. Má sẽ quay về, vì mỗi lần vẽ nó đều bỏ vào đó bao nhiêu là tình thương.

Tôi, Thuận và con mèo hay dắt nhau ra bãi sông. Tôi nói hồi má đi từ bến sông này. Thuận nói vậy mình phải ra ngồi đây mỗi ngày, để má biết mình đợi.

Bến sông vắng, vì người ta không còn hay đi bằng ghe xuồng gì nữa. Chúng tôi ngồi cho tới khi bóng tối chụp xuống đầu. Lúc quay ra sau lưng, thấy căn nhà như bị bóng tối nuốt chửng. Mắt mèo thì tinh hơn mắt người, mèo luôn thấy rõ bóng tối, nên con mèo luôn là đứa dẫn đường. Con mèo uốn éo đi vào bóng tối một cách tự tin, còn tôi thì sợ bóng tối. Thằng Thuận có con mèo nên nó không còn sợ.

Mắt người, đâu cần bị bóng tối che mờ, vẫn thiếu tinh tường bởi những thứ gì đó phù phiếm của cuộc đời. Mắt người cũng không có móng vuốt, không có dao, nhưng chỉ cần một ánh nhìn có thể làm đau người khác. Như mắt ba trong cơn say, trống trải và dữ tợn.

Còn có một nhân vật chỉ có đôi mắt lạnh và đôi tay cũng lạnh. Đôi tay đó mò mẫm cơ thể tôi lúc tôi mười hai tuổi. Lúc đó Thuận ngủ say, nó mơ gì hay thấy gì trong mơ mà ú ớ kêu gào. Riêng con mèo vẫn tỉnh, nó đã phóng thẳng vào đôi mắt lạnh. Tôi hét lên, choàng tỉnh và run lập cập trong nỗi hoảng sợ rằng mình đã lớn.

Cái thế giới người lớn thật kỳ dị quá, làm sao để tôi dừng lớn, cả Thuận nữa. Chúng tôi không thể dừng lớn. Không thể dừng được dòng thời gian cứ chảy miết qua thân thể từng chút sát na.

Cái tuổi mười hai ám ảnh bởi đôi tay ma quái có thể đã kéo ngoặt tôi vào một hành tinh khác. Nơi Thuận, bằng ý chí của mình trong mơ, đã cứu được tôi. Hành tinh khác đó, dù không có má để khóc và ba vẫn cứ say, nhưng có Thuận. Có lần Thuận nói nếu giấc mơ về một hành tinh nào đó có thật thì Hai có muốn đến đó sống không? Chẳng hạn như hành tinh của Hoàng tử bé trong chuyện tôi kể Thuận nghe lúc ngồi bến sông, chỉ cần xê dịch chiếc ghế là có thể nhìn hoàng hôn bất cứ lúc nào mình muốn. Hay hành tinh nơi có những vì sao, mà khi ta mơ, giấc mơ luôn có điều kiện biến thành sự thật, lúc đó chỉ cần ta nằm thẳng để giấc mơ luôn đẹp.

Tôi không nói với Thuận thật ra có những điều xảy ở hành tinh tỉnh táo, nơi trần gian này, mà người ta vẫn mong đó chỉ là cơn mơ.

Nơi trần gian này, khi con người bắt đầu chạm đến thì bản thân mỗi người đều đơn độc tranh đấu để tồn tại, để hạnh phúc và cả để đớn đau.

Tôi sẽ sống ở nơi có Thuận, nơi hành tinh hi vọng. Tôi nói như vậy. Con người kỳ lạ lắm, luôn thấy mình cần phải sống, chỉ để bảo vệ một ai đó mình đã yêu thương.

Theo MINH PHÚC (TTO)

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Vi Thủy: Mẹ

Thơ Lê Vi Thủy: Mẹ

(GLO)- Đằng sau những người chiến sĩ cống hiến máu xương cho Tổ quốc là sự hy sinh lặng lẽ của những người mẹ. Họ lặng thầm tiễn lần lượt chồng, con lên đường để rồi mòn mỏi chờ đợi, nỗi đau dằng dặc đổi lấy niềm vui chung của quê hương, đất nước...

Nhà báo-nhà văn Nguyễn Hoàng Thu: Cả đời gắn bó với Tây Nguyên

Nhà báo-nhà văn Nguyễn Hoàng Thu: Cả đời gắn bó với Tây Nguyên

(GLO)- Tôi bước vào nghề báo thì gặp anh Nguyễn Hoàng Thu. Bấy giờ, anh cũng mới vào Báo Thanh Niên, thường trú ở Tây Nguyên. Lúc này, anh còn độc thân, sống ở Buôn Ma Thuột. Anh hơn tôi đến chục tuổi, thường đội chiếc mũ beret màu đen trông rất lãng tử, nhưng tính tình khá trẻ trung và cá tính.

Thơ Phạm Đức Long: Mây trắng trời quê

Thơ Phạm Đức Long: Mây trắng trời quê

(GLO)- Biết bao nhiêu người đã ngã xuống, đổi máu xương cho đất nước, quê hương thanh bình. Thương xót và biết ơn, những dòng thơ của nhà thơ Phạm Đức Long cũng trở nên da diết: "Xin người hóa núi hóa sông/Ngàn năm mây trắng phiêu bồng bóng quê!"...

Ông Siu Phơ (bìa phải) thực hiện nghi lễ cúng với sự hỗ trợ của ông Rah Lan Hieo. Ảnh: Vũ Chi

Phú Thiện: Khai mạc lễ hội cầu mưa Yang Pơtao Apui

(GLO)- Sáng 30-4, tại Khu Di tích lịch sử-văn hóa cấp quốc gia Plei Ơi (xã Ayun Hạ, huyện Phú Thiện, tỉnh Gia Lai), UBND huyện Phú Thiện khai mạc lễ hội cầu mưa Yang Pơ tao Apui và Hội thi văn hóa thể thao các dân tộc thiểu số lần thứ XV năm 2024.
Thơ Lữ Hồng: Cho người ở lại

Thơ Lữ Hồng: Cho người ở lại

(GLO)- Chúng ta đều yêu Pleiku nhưng không phải ai cũng chọn ở lại và gắn bó. Một lúc nào đó, vào chặng cuối cuộc đời, người Pleiku tha hương mới dâng đầy nỗi nhớ. Bài thơ của Lữ Hồng ngỡ là lời của một người ra đi gửi cho người ở lại, mà cũng có thể là lời của người ở lại gửi cho chính mình...

Gương mặt thơ: Phạm Thùy Vinh

Gương mặt thơ: Phạm Thùy Vinh

(GLO)- Thường thì người Nghệ hay đi làm ăn xa và họ thành đạt ở đấy. Văn nghệ sĩ lại càng thế. Là tôi nhận ra điều này từ những người bạn văn của mình, tất nhiên, vẫn có ngoại lệ hoặc có thể tôi sai.