Theo chân shipper giữa ngày giãn cách

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Một ngày làm việc của Mừng bắt đầu từ tầm 9 giờ sáng, vì cô có 2 đứa con nhỏ. Một đứa chín tuổi, một đứa 2 tuổi. Không như các shipper nam có thể mở hệ thống từ sớm, cô nói cần phải sắp xếp xong cho hai đứa con rồi mới yên tâm đi làm.
 

 Những ngày dịch như thế này, nhu cầu shipper lên cao, Mừng có đơn chạy liên tục.
Những ngày dịch như thế này, nhu cầu shipper lên cao, Mừng có đơn chạy liên tục.


Ra đường mùa dịch cũng khiến Mừng run, nhưng “có công việc lúc này là tốt rồi”.

Mừng làm việc cho một hãng vận chuyển, cô có giấy phép hoạt động từ những ngày đầu tiên giãn cách. Đó là một thuận lợi lớn của người làm shipper. Từ nhà (Lĩnh Nam), cô sẽ nhận đơn rải rác trong ngày.

Những ngày dịch như thế này, nhu cầu shipper lên cao, cô có đơn chạy liên tục. Tuy nhiên cô khá thận trọng, vì không phải người nào cũng biết cách đặt đơn, có những đơn hàng ở các quận khác Mừng đều từ chối.

Mừng chỉ mới bắt đầu tập trung làm shipper theo hợp đồng đối tác với một hàng vận tải công nghệ từ đợt giãn cách thứ hai, dù cô đã đăng ký tài xế từ khá lâu. Trước đó, chồng cô chạy là chính. Đợt giãn cách thứ nhất, gia đình cô chủ yếu ở nhà nghe ngóng tình hình. Dịch bệnh lan rộng, nhà lại có con nhỏ, Mừng cũng ngần ngại mỗi khi ra đường. Nhưng cuối cùng cô vẫn chọn ra đường, vì vẫn còn món nợ lơ lửng mỗi ngày.

“Thực ra số lượng đơn nhiều không phải vấn đề, nhưng đi lại khó khăn hơn”, Mừng bảo. Chốt chống dịch khắp nơi, kiểm tra gắt gao khiến tốc độ giao hàng bị kéo dài. Theo chân Mừng từ quận Hoàng Mai sang Ciputra, quãng đường hơn 8 cây số, cô chỉ giao được hai đơn hàng.

Mặc dù phí vận chuyển những ngày này tăng lên nhưng cô thừa nhận vất vả hơn, “Phí tăng 1,5 lần vào giờ cao điểm thì cũng không phải quá cao, trong khi tốc độ giao hàng chậm lại”. Thời gian có thể đưa 4-5 đơn hàng vào ngày bình thường, giờ cô chỉ giao được 1-2 đơn.

Đi cùng Mừng, thấy rõ nhiều lúc cô cũng bị “đứng hình” bởi đường xá ở các khu đô thị. Một đơn hàng ở Phạm Văn Đồng khiến cô mất cả nửa tiếng loanh quanh tìm đường vào. Các đường tắc quen thuộc đã bị dựng hàng rào, đường mới thì nhiều nhánh. Mừng vốn không phải shipper chuyên nghiệp.

 

Mừng cho biết, những ngày này việc đi lại khó khăn hơn nên thời gian giao hàng bị kéo dài.
Mừng cho biết, những ngày này việc đi lại khó khăn hơn nên thời gian giao hàng bị kéo dài.


Vài năm trước, cô cũng từng là một người thành đạt, có nhà, có ô-tô. Những biến cố liên tiếp ập đến, khiến cô từ bà chủ phải ôm hai đứa con ra đi với hai bàn tay trắng: “Đẻ con bé con được một tháng mình từng định đi tự tử rồi đấy. Lúc đó chẳng có gì, một đống nợ. Con khóc mà không có sữa, mình phải lên các group để xin sữa cho con. Đẻ được ba tháng thì mình phải gửi con để đi làm kiếm sống”.

Cứ tưởng mọi việc sẽ ổn định trở lại khi cô mở một công ty sơn nho nhỏ, thì Covid đến. Nhưng đã qua được biến cố giữa sống và chết, nên thời điểm công ty của cô phải ngưng trệ vì dịch Covid, cô bình tĩnh lắm.

Công ty mới mở, chưa được đủ hai năm nên không được ở trong diện doanh nghiệp được hỗ trợ vì ảnh hưởng dịch bệnh. Bà chủ nhỏ lại lâm vào cảnh nợ nần, ngoài số tiền nợ từ những ngày trước, Mừng còn phải đối mặt với việc trả lương cho những người đã làm với mình lâu năm.

“Họ làm với mình lâu lắm rồi, vì giãn cách bất ngờ quá nên họ không kịp về quê. Bây giờ người ta mắc kẹt lại mình cũng phải hỗ trợ chứ làm sao đành lòng kệ được”, Mừng lý giải cho lý do cô phải làm shipper. Để có tiền trang trải cho nhân viên, Mừng phải đi vay nóng, trả lãi hằng ngày: “Cũng may là trước khi bùng dịch thì mình cũng cơ bản thanh toán hết công nợ. Số còn lại chủ yếu là hỗ trợ nhân viên mắc kẹt ở Hà Nội”.

Mừng mới được tiêm một mũi vaccine tại điểm tiêm chủng của phường. Cô vẫn lo lắng mỗi khi đi làm, bởi cô sợ mình có thể mang virus về cho bọn trẻ. Nhưng món nợ mỗi ngày lơ lửng vẫn buộc cô phải ra đường. “Nhà mình vẫn phải làm nhiều nghề nữa, chạy thế này làm sao đủ”, Mừng giải thích thêm.

Trên một số diễn đàn giúp đỡ nhau mùa dịch, người ta vẫn nhắc tới Mừng, vì cô hay giúp đỡ các chuyến hàng từ thiện. Thi thoảng, cô sẽ hỗ trợ giao các đơn hàng của các nhà hảo tâm gửi tới các hoàn cảnh khó khăn trên tuyến đường được cấp phép. Thời điểm này, tìm được shipper đã khó, shipper chủ động bớt đơn “xin việc” như Mừng càng hiếm.

 

Mừng hay giúp đỡ các chuyến hàng từ thiện.
Mừng hay giúp đỡ các chuyến hàng từ thiện.


Có lúc, chính cô cũng tự bỏ tiền túi ra để giúp thêm những người cô gặp. Như có lúc, tự cô chạy xe đi xin rau 0 đồng, để đưa tới tận nơi ở của những công nhân đang co cụm ở Hà Nội sau mấy đợt giãn cách. “Kiêm nhiệm” khiến thời gian của cô phải thêm nhiều lần, nhất là khi cô vẫn vướng hai đứa con nhỏ.

Thế nhưng nhiều lúc, cô bảo lòng tốt của mình cũng bị tổn thương. Vài hôm trước, cô đọc một trường hợp kêu gọi giúp đỡ của một bạn gái. Trong điện thoại, cô gái nọ nói đã nhịn đói 4 ngày rồi, nên Mừng không quản trời nắng xấp xỉ 40 độ, gói ghém đồ đạc, nhận thêm cả gửi gắm của mấy nhà hảo tâm, tranh thủ tầm thời gian ít đơn hàng mang đồ hỗ trợ đến.

Nhưng mà cuối cùng cô ngỡ ngàng, vì người nhận hóa ra đã có nhiều trợ giúp lắm rồi, và cũng từ trước ngày giãn cách, họ đã sống bằng cách lợi dụng lòng thương như thế rồi. “Bao nhiêu người thiếu thốn hơn, cũng phải nhường cho người khác chứ”, cô thốt lên. Chủ nhân của những cuộc gọi kêu khóc nọ, chỉ nhún vai: “Người ta cho thì em nhận thôi”.

Nhưng có nhiều trường hợp như một cụ bà ở Vĩnh Hưng, mang được đồ cứu trợ đến, Mừng cũng rưng rưng. Cô bảo những hoàn cảnh đó khiến cô thấy mình làm đúng: “Nhiều người khó khăn hơn mình lắm, nên mình vất vả thế này đáng gì đâu”.

Buổi trưa, cô vẫn nhận đưa cơm của một nhà hảo tâm cho Trung tâm Y tế quận Đống Đa. Để cảm ơn, người ta sẽ nấu luôn một suất ăn của cô nữa, cô có thể yên tâm đi xuyên trưa. Bởi vì những đơn hàng liên tục có lúc làm cô lỡ bữa, nhất là trong thời điểm hàng quán đóng cửa, cũng chẳng ở đâu cho cô dừng quá 5 phút giao hàng.

Tuần rồi, vừa tiêm xong vaccine còn mệt, con lại ốm sốt, cô đã nghỉ mấy ngày liên tục. Nhưng người ta gọi nhờ cô đưa cơm từ thiện, cô lại lấy xe, giao đúng đơn hàng đó, rồi trở về.

Một ngày Mừng chạy trung bình 17-18 đơn hàng, trừ tiền ăn, tiền xăng xe, các chi tiêu phát sinh, cô bảo có vài trăm nghìn/ ngày. “Khá là vất vả. Nhưng cái quan trọng nhất là hàng ngày còn hỗ trợ là trả lãi. Quan trọng nhất là cái đó”, Mừng nhắc lại, như muốn nhấn mạnh.

 

 Lúc cô nghỉ ngơi sau mấy tiếng liên tục chạy xe rong ruổi.
Lúc cô nghỉ ngơi sau mấy tiếng liên tục chạy xe rong ruổi.


Với cô bây giờ, những con số nhỏ như vậy đều là một nỗ lực. Mừng cười, mồ hôi đầy trán, khi cô vừa bị bảo vệ tòa nhà nhắc nhở vì đứng đó quá lâu. Cô tính mượn bóng mát cái cây ven đường để ăn tạm quả táo mang theo. Đó là lúc 13 giờ , nắng đang chói chang. Hình như đấy là lúc cô nghỉ ngơi lâu nhất sau mấy tiếng liên tục chạy xe rong ruổi. Chừng 7 phút.

Sau đó, cô có một đơn tới tận Hoàng Quốc Việt. Đó là một túi cồng kềnh đầy rau củ. Mùa dịch như thế này, đơn hàng chủ yếu là để no bụng.

 

Theo MAI NGUYÊN - HOÀNG TOÀN (NDĐT)

Có thể bạn quan tâm

Chuyện thường ngày của người lính tình nguyện ở Đức Cơ

Chuyện thường ngày của người lính tình nguyện Võ Văn Sung

(GLO)- Vừa đi phiên dịch cho các đồng chí lãnh đạo tỉnh về lại gặp đoàn cựu chiến binh có nguyện vọng đi thăm chiến trường xưa, không cách nào từ chối, anh Võ Văn Sung-Phó Chủ tịch Hội Hữu nghị tỉnh Gia Lai lại khăn gói lên đường vừa làm hướng dẫn viên vừa kiêm phiên dịch cho các đồng đội cũ.

Các dự án triển khai dang dở, kéo dài (trong ảnh là đoạn đường cụt giữa TP. Gia Nghĩa do vướng mặt bằng) làm lãng phí nguồn lực đầu tư công

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 4: Gia Lai ngày ấy, bây giờ...

(GLO)- Sau ngày giải phóng năm 1975, Đảng bộ, chính quyền và Nhân dân các dân tộc tỉnh Gia Lai đã cùng chung sức, kiến thiết lại quê hương từ đống hoang tàn của chiến tranh. Đến nay Gia Lai đã vươn mình phát triển mạnh mẽ, từ đô thị đến nông thôn khoác lên mình màu áo khang trang. 

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Năm nay, cụ Nguyễn Thị Tý ở xã Quang Tiến, huyện Sóc Sơn, Hà Nội đã sống hơn trăm năm có lẻ, mà phần “lẻ” ấy lại không hề nhỏ tẹo nào. Ở tuổi 115, cụ hiện vẫn khỏe mạnh bên các con và 23 cháu, 43 chắt và 14 chút nội, ngoại…

Xanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 3

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 3: Đường 7 hồi sinh…

(GLO)- Đường 7 (nay là quốc lộ 25) từng chứng kiến cuộc rút chạy hỗn loạn của quân ngụy vào tháng 3-1975. Nửa thế kỷ trôi qua, vùng đất ấy không còn dáng dấp hoang tàn của chiến tranh mà đã khoác lên mình diện mạo mới, trù phú, màu mỡ và yên bình.

Lối về nẻo thiện

Lối về nẻo thiện

Nơi ấy, những con người lầm lỗi bắt đầu với từng con chữ dưới sự dìu dắt của những người thầy mang sắc phục công an. Lớp học đặc biệt còn nhen nhóm ý chí hoàn lương, mở thêm một cánh cửa ra thế giới bên ngoài.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 7: Ngày giải phóng qua lời kể của những người tham gia chiến đấu

Vào những ngày tháng Tư lịch sử, không khí tại TP Hồ Chí Minh náo nhiệt hơn, nhất là khi những tiêm kích Su và trực thăng của Quân chủng Phòng không - Không quân Việt Nam bay tập luyện trên bầu trời thành phố, chuẩn bị cho chương trình kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam (30/4/1975 - 30/4/2025).

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 5: Chuyện về người chiến sĩ nhiều lần cảm tử, góp công giải phóng miền Nam

Phải hẹn rất nhiều lần, tôi mới gặp được người cựu chiến binh, Đại uý Nguyễn Đức Trọng (SN 1956, quê quán xã Long Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An, người góp công cùng đồng đội tham gia giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 4: 'Địch đánh núi Dinh thành vôi, các đồng chí sẽ thành tượng đá'

Khi ấy, có lúc nguy nan, đồng chí Phó Chính ủy Trung đoàn 812, Đại tá Nguyễn Văn Tý động viên chúng tôi: Bọn địch đánh núi Dinh thành vôi, các đồng chí sẽ thành tượng đá. Dù sống hay chết, chúng ta đều là những anh hùng của dân tộc này!.., ông Nguyễn Công Binh nhớ lại.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 1: Chiến thắng Đức Lập trong ký ức của một cựu binh

30/4 năm nay đánh dấu mốc chặng đường 50 năm Ngày Giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước, Bắc Nam sum họp một nhà. Để có được niềm hạnh phúc cho ngày thống nhất ấy, không biết bao nhiêu công sức, máu xương của các thế hệ cha anh đã hy sinh vì Tổ quốc.

Về Đất Tổ nghe chuyện cây nghìn năm tuổi - Bài 2: Những đại lão mộc bên dòng sông Bứa

Về Đất Tổ nghe chuyện cây nghìn năm tuổi - Bài 2: Những đại lão mộc bên dòng sông Bứa

Đứng sừng sững bên dòng sông Bứa (đoạn qua Khu 4, xã Quang Húc, huyện Tam Nông, tỉnh Phú Thọ), cây thị cổ được công nhận cây di sản Việt Nam có tuổi đời ước tính hơn 1.100 năm vẫn xanh tươi, tỏa bóng mát. Hàng năm, “cụ” thị vẫn ra hoa trái lan tỏa mùi hương nồng nàn.