Thao thiết trường làng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Còn nhớ, lúc biết tin con gái sắp vào xã Ia Pia (huyện Chư Prông, tỉnh Gia Lai) nhận công tác, bố tôi cứ hay thủ thỉ: “Vì sức khỏe, con có thể thay đổi quyết định đấy. Bố lo nhiều”. Thế mà tôi quyết xa nhà. Thật may là tuổi trẻ thường lấy niềm tin và ước mơ làm sức mạnh.
Tháng 4-2017, Tây Nguyên đã bắt đầu mưa, con đường dẫn vào Ia Pia trơn trượt lắm. Lái xe máy chở theo đồ đạc cồng kềnh, nếu không may bị ngã thì khó mà đỡ dậy. Mưa thế thì tránh ổ gà làm sao được! Chặng đường gần 50 cây số từ Pleiku vào tới làng Hát (xã Ia Pia) có lúc khiến tôi ngần ngại. Nhưng cái ý nghĩ mình sắp được trở thành một cô giáo trường làng sao mà hấp dẫn trái tim tôi nhiều đến thế. Dù bạn bè hay trêu đùa: “Cô giáo rời phố về làng, dễ vỡ mộng lắm nhé”.
Ia Pia quần tụ chỉ mấy thôn, làng nhưng dân cư khá đông đúc. Trường THCS Kpă Klơng nơi tôi công tác lại gần với một ngôi trường tiểu học nên tôi ít có cảm giác trống vắng. Chỉ thi thoảng trong chiều muộn, nhìn những nếp nhà nằm im lìm, nép giữa thung sâu, lòng tôi gợn chút buồn. Đến tận bây giờ, khi nhớ lại, tôi cũng không rõ lắm. Có thể là nỗi nhớ nhà chăng? Ở nơi này, hoàng hôn chỉ vừa kịp phơn phớt hồng lên sườn núi là vào đêm rất nhanh.
Nhà công vụ hồi ấy còn ẩm thấp, cửa nẻo lại không mấy an toàn nên tôi cùng một chị đồng nghiệp (cũng vừa từ xa về) dọn ra ở trọ. Căn nhà trọ của chúng tôi cất sát lề đường, thỉnh thoảng có mấy phụ huynh đi rẫy về, tấp vô hỏi han chuyện học hành của con cái, nói cười rôm rả. Cứ thế rồi họ lại ghé cho chút quà, khi thì quả ổi vườn, khi lại củ măng rừng. Chúng tôi nhận mà thương. Bởi trong thời điểm ấy, các loại nông sản đa phần rớt giá, đời sống của bà con ở Ia Pia khó khăn thêm, nhiều hộ phải rời làng đi làm ăn xa rồi chẳng mấy chốc lại quay về trong niềm xa xót. Cuộc sống vất vả là vậy nhưng cái tình cho nhau vẫn luôn đong đầy. Như chị em chúng tôi, hai con người từ hai miền xa lạ về chung một căn phòng bé nhỏ, đêm đến cùng chong đèn bên trang giáo án rồi lại “rúc” vào chăn thì thầm kể chuyện. Những lúc trái gió trở trời luôn có nhau.
Chẳng có gì mạch lạc trong nỗi nhớ của tôi khi nghĩ về Ia Pia cả. Nhưng cái hình ảnh về con đường làng ngai ngái mùi cỏ dại, những hàng rào đầy rau tầm bóp và hoa xuyến chi cứ như lao xao trong tâm trí tôi từ dạo rời xa. Có một chiều nào đó, từ cửa phòng trọ, tôi đứng trông ra đoàn xe dăm ba chiếc lắc lư chất đầy khoai sắn, lặn hụp qua từng cung đường đất đỏ trong mùa xào xạc lá. Những em bé Jrai lụi cụi đưa đàn bò về làng khi ánh chiều đã dùng dằng kéo xuống phủ lưng chừng núi. Chợt lòng tôi lại cuộn lên một tình cảm chẳng biết từ đâu lan tới, mới mẻ lắm mà cũng nồng nàn lắm.
Từ ngày trở về công tác gần nhà, hễ gọi điện hỏi thăm là tôi lại nghe một câu dỗi hờn từ trong ấy: “Cứ tưởng em quên Ia Pia rồi”. Tôi chỉ biết nói lời xin lỗi chứ không phân bua bao giờ. Chưa thể trở lại thăm triền xưa lối cũ, dù với bất kỳ lý do nào đi nữa, cũng đều có lỗi mà. Đôi lần tôi tự hỏi, mình còn gì ở Ia Pia không. Có còn dấu chân vào xóm nhỏ những buổi sớm đi vận động học trò đến lớp? Có còn ánh mắt trong ngần của lũ trẻ lúc nhìn cô giáo, những ánh mắt cứ như muốn nói điều gì đó mà lại thôi? Trẻ con thường dễ an lòng…
Cuộc sống cứ xoay vần theo cách này hay cách khác. Tôi đã có với Ia Pia những kỷ niệm không dễ gì có được trong đời. Khi nỗi nhớ đầy thêm, chỉ cần nhắc đến cái tên của miền đất này thôi, cũng đủ thấy se lòng.
Nếu thời gian là một dòng sông, tôi sẽ gào lên sông ơi đừng chảy nữa!
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

(GLO)- Bài thơ "Khảo cổ An Khê" như một cách "phượt" về quá khứ, về những dấu tích cổ xưa của Nguyễn Thanh Mừng. Để rồi, ở đó, tác giả lại tự "khảo cổ chính mình", khát khao tìm lại những giá trị thuần khiết, giản dị của con người và văn hóa dân tộc.

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

(GLO)- Bài thơ “Đừng buồn nhé, em!” của Nguyễn Đức Nam phản ánh một thông điệp sâu sắc về thời gian, sự thay đổi và sự chấp nhận trong cuộc sống. Tác giả dùng hình ảnh dòng sông để minh họa cho những chu kỳ trong đời người và những thăng trầm mà mỗi người phải trải qua.

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

(GLO)- Mùa xuân không chỉ đơn thuần là thời gian mà còn là biểu tượng của sự tái sinh, của tình yêu thương, sự đoàn tụ và những ước nguyện hạnh phúc. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Lê Vi Thủy gửi gắm đầy nhẹ nhàng, tinh tế trong bài thơ "Mùa em". Mời các bạn cùng đọc.

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

(GLO)- Bài thơ "Gọi xuân" của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng mang đậm không khí của mùa đông, song cũng là lời mời gọi, khắc khoải của mùa xuân. Từng câu thơ như một niềm khát khao về sự thay đổi, hồi sinh và tươi mới...

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

(GLO)- Mùa xuân vừa đến, cho ta cái cớ để nhìn lại chặng đường dài mình đã đi qua. Thêm một tuổi là thêm nhiều những hạnh ngộ và chia ly, nguyện ước và mong chờ. Nhưng chừng nào còn tha thiết với đời là ta còn “tuổi ngọc”. Bài thơ của tác giả Lữ Hồng dưới đây như thay lời muốn nói...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

(GLO)- Bài thơ "Quê ngoại" của Nguyễn Ngọc Hạnh không chỉ là lời tỏ bày tình cảm quê hương mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự gắn bó với cội nguồn. Quê hương dù có xa hay gần, luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người, là điểm tựa để chúng ta tìm về trong những lúc lạc lõng nhất.

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

(GLO)- "Hoa vô thường" của Lê Từ Hiển mang đậm dấu ấn của sự chiêm nghiệm về cuộc đời, sự vô thường của thời gian qua những biến chuyển của thiên nhiên. Mỗi câu thơ như một khoảnh khắc dịu dàng, mà ở đó, tác giả lặng lẽ nhìn nhận và đón nhận mọi biến động của đời sống...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

(GLO)- Với "Giếng xưa", tác giả Nguyễn Ngọc Hạnh đã khắc họa bức tranh đầy khắc khoải, suy tư về cuộc đời. Khi thời gian lặng lẽ trôi qua, mỗi hình ảnh đều như một lời tâm sự rất riêng tư nhưng cũng thật gần gũi và đầy cảm xúc.

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

(GLO)- Nhằm tiếp tục phát huy hiệu quả công tác tuyên truyền, quảng bá hình ảnh, con người phố núi Pleiku, UBND thành phố phối hợp với Báo Gia Lai tổ chức Cuộc thi viết về chủ đề “Pleiku-Khát vọng vươn lên” năm 2025 trên các ấn phẩm của Báo Gia Lai. Ban tổ chức bắt đầu nhận bài từ ngày 20-1.