Thao thiết trường làng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Còn nhớ, lúc biết tin con gái sắp vào xã Ia Pia (huyện Chư Prông, tỉnh Gia Lai) nhận công tác, bố tôi cứ hay thủ thỉ: “Vì sức khỏe, con có thể thay đổi quyết định đấy. Bố lo nhiều”. Thế mà tôi quyết xa nhà. Thật may là tuổi trẻ thường lấy niềm tin và ước mơ làm sức mạnh.
Tháng 4-2017, Tây Nguyên đã bắt đầu mưa, con đường dẫn vào Ia Pia trơn trượt lắm. Lái xe máy chở theo đồ đạc cồng kềnh, nếu không may bị ngã thì khó mà đỡ dậy. Mưa thế thì tránh ổ gà làm sao được! Chặng đường gần 50 cây số từ Pleiku vào tới làng Hát (xã Ia Pia) có lúc khiến tôi ngần ngại. Nhưng cái ý nghĩ mình sắp được trở thành một cô giáo trường làng sao mà hấp dẫn trái tim tôi nhiều đến thế. Dù bạn bè hay trêu đùa: “Cô giáo rời phố về làng, dễ vỡ mộng lắm nhé”.
Ia Pia quần tụ chỉ mấy thôn, làng nhưng dân cư khá đông đúc. Trường THCS Kpă Klơng nơi tôi công tác lại gần với một ngôi trường tiểu học nên tôi ít có cảm giác trống vắng. Chỉ thi thoảng trong chiều muộn, nhìn những nếp nhà nằm im lìm, nép giữa thung sâu, lòng tôi gợn chút buồn. Đến tận bây giờ, khi nhớ lại, tôi cũng không rõ lắm. Có thể là nỗi nhớ nhà chăng? Ở nơi này, hoàng hôn chỉ vừa kịp phơn phớt hồng lên sườn núi là vào đêm rất nhanh.
Nhà công vụ hồi ấy còn ẩm thấp, cửa nẻo lại không mấy an toàn nên tôi cùng một chị đồng nghiệp (cũng vừa từ xa về) dọn ra ở trọ. Căn nhà trọ của chúng tôi cất sát lề đường, thỉnh thoảng có mấy phụ huynh đi rẫy về, tấp vô hỏi han chuyện học hành của con cái, nói cười rôm rả. Cứ thế rồi họ lại ghé cho chút quà, khi thì quả ổi vườn, khi lại củ măng rừng. Chúng tôi nhận mà thương. Bởi trong thời điểm ấy, các loại nông sản đa phần rớt giá, đời sống của bà con ở Ia Pia khó khăn thêm, nhiều hộ phải rời làng đi làm ăn xa rồi chẳng mấy chốc lại quay về trong niềm xa xót. Cuộc sống vất vả là vậy nhưng cái tình cho nhau vẫn luôn đong đầy. Như chị em chúng tôi, hai con người từ hai miền xa lạ về chung một căn phòng bé nhỏ, đêm đến cùng chong đèn bên trang giáo án rồi lại “rúc” vào chăn thì thầm kể chuyện. Những lúc trái gió trở trời luôn có nhau.
Chẳng có gì mạch lạc trong nỗi nhớ của tôi khi nghĩ về Ia Pia cả. Nhưng cái hình ảnh về con đường làng ngai ngái mùi cỏ dại, những hàng rào đầy rau tầm bóp và hoa xuyến chi cứ như lao xao trong tâm trí tôi từ dạo rời xa. Có một chiều nào đó, từ cửa phòng trọ, tôi đứng trông ra đoàn xe dăm ba chiếc lắc lư chất đầy khoai sắn, lặn hụp qua từng cung đường đất đỏ trong mùa xào xạc lá. Những em bé Jrai lụi cụi đưa đàn bò về làng khi ánh chiều đã dùng dằng kéo xuống phủ lưng chừng núi. Chợt lòng tôi lại cuộn lên một tình cảm chẳng biết từ đâu lan tới, mới mẻ lắm mà cũng nồng nàn lắm.
Từ ngày trở về công tác gần nhà, hễ gọi điện hỏi thăm là tôi lại nghe một câu dỗi hờn từ trong ấy: “Cứ tưởng em quên Ia Pia rồi”. Tôi chỉ biết nói lời xin lỗi chứ không phân bua bao giờ. Chưa thể trở lại thăm triền xưa lối cũ, dù với bất kỳ lý do nào đi nữa, cũng đều có lỗi mà. Đôi lần tôi tự hỏi, mình còn gì ở Ia Pia không. Có còn dấu chân vào xóm nhỏ những buổi sớm đi vận động học trò đến lớp? Có còn ánh mắt trong ngần của lũ trẻ lúc nhìn cô giáo, những ánh mắt cứ như muốn nói điều gì đó mà lại thôi? Trẻ con thường dễ an lòng…
Cuộc sống cứ xoay vần theo cách này hay cách khác. Tôi đã có với Ia Pia những kỷ niệm không dễ gì có được trong đời. Khi nỗi nhớ đầy thêm, chỉ cần nhắc đến cái tên của miền đất này thôi, cũng đủ thấy se lòng.
Nếu thời gian là một dòng sông, tôi sẽ gào lên sông ơi đừng chảy nữa!
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.