Thả mình giữa đồng quê

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi gọi nguồn năng lượng được tiếp từ đất qua bàn chân mỏng sau cả ngày không rời khỏi giày cao gót là nguồn năng lượng tích cực. Bởi lẽ, những lo lắng, lăn tăn, suy nghĩ về mớ công việc đang làm đầu óc hỗn độn bỗng dưng không còn nữa khi tôi tự do thả mình trên đám ruộng vương đầy rơm rạ.
Cuộc sống hiện đại đã làm tiêu hao đi biết bao năng lượng tích cực. Nó phá bỏ dần dần mối liên hệ khăng khít giữa con người với Mẹ thiên nhiên. Để thích ứng, để tiện nghi, con người chọn cách đi ngược lại, xa rời tự nhiên, vô thức làm tổn thương tự nhiên mà không hề hay biết. Đất trơ ra như đá. Bê tông hóa đến tận ngõ. Muốn trồng dăm bụi hoa cũng phải chạy xe vào cửa hàng mua đất.
Thành phố tiện ích và thông minh. Nhưng con người sau khi khám phá bao nhiêu học thuyết, định luật lại ồ à vỡ lẽ ra rằng tự nhiên mới là người thầy lớn nhất để tự điều chỉnh mình. Chỉ với cách sống hài hòa, hợp lẽ với thiên nhiên cây cỏ thì con người mới thấy bình an từ sâu thẳm tâm hồn. Bởi lẽ, đi đâu, làm gì rồi con người cũng trở về với Mẹ thiên nhiên.
Lãng đãng hòa mình giữa làng xa. Nghe mùi khói của đống trấu nào đó đốt cháy sem sém. Hít căng lồng ngực mùi khói ám vị tuổi thơ, tôi lại nhớ mùa gặt. Khi lúa về nhà thì cũng là khi đống tro trấu ngoài đồng cháy đen thui, đỏ lừ. Bới vội mấy củ khoai, mẹ lùi vào đó để lát sau chỉ cần gạt đi mớ đất với than cháy bên ngoài là có củ khoai ngọt bùi, thơm lựng.
Đôi lần mùi khoai nướng thơm nức mũi bán ở vỉa hè khiến tôi đánh xe ngoái lại, nhưng sao vị khoai lang ở phố mùa này lại nhờ nhờ, nhạt nhạt thế kia. Hóa ra, tôi không chỉ ăn khoai, tôi ăn cả mùi rạ rơm khói trấu ám vào củ khoai thời xưa bé…
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Chiều nay, khi rẽ vào cánh đồng ấy, tôi thấy khoai lang phủ xanh ven bờ. Xa xa là những lùm chuối lùn xơ xác lá khô. Mấy bụi cà đắng già quả vàng hoe để dành làm giống. Những bụi rau bạc hà, rau tía tô cọng béo múp tím mơn mởn.
Trò chuyện với người dân ở làng Jrai ven đô, tôi biết họ đã khó khăn lắm mới giữ được những đám ruộng này. Người thành phố men mãi ra đây tìm mua đất. Nhiều nhà chỉ cần có ai trả giá cao hơn năm trước là sẵn sàng bán nốt. Khi người nông dân không còn đất thì họ sẽ bám víu vào đâu mà cho đi những nụ cười thuần hậu. Họ bám vào đâu để kiếm kế sinh nhai. Họ bám vào đâu để đặt chiếc gùi nhỏ xuống, nâng mớ rau lên.
Tôi bỏ lại đôi giày cao gót, đi men men bờ cỏ dại. Đất ven phố mà họ cũng chẳng thèm rào giữ. Mỗi nhà trồng một giống rau trái khác nhau, ăn không hết, bán không hết thì đổi cho nhau. Tôi lặng lẽ ngả lưng xuống cánh đồng, ngước mắt nhìn lên bầu trời cao rộng. Trăng đầu tháng treo lửng lơ bé tẹo như cái liềm hái rau. Phía đàng Tây, mặt trời đỏ ối lừ lừ tiến xuống chỉ còn nửa bàn tay.
Thốt nhiên trong tôi, mọi bực dọc bay biến đi đâu hết cả. Những tế bào, mạch máu, cơ bắp cứ rân rân. Chúng cùng hòa tấu khiến tôi cất tiếng cười vang cả cánh đồng.
TẠ NGỌC ĐIỆP

Có thể bạn quan tâm

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2023); 47 năm Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5/1978 - 18/5/2025), sáng 12-5, Bảo tàng tỉnh Bình Định phối hợp Bảo tàng Quang Trung khai mạc triển lãm ảnh chủ đề “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.