Nhớ mùa Đông

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Khi bầu trời chuyển dần sang màu xám nhạt, khi mặt trời biếng lười tỏa nắng và khi hầu hết cây cối thi nhau trút bỏ bộ lá vàng, còn lại là những cành lá khẳng khiu, trơ trịu, ấy là lúc đông về.
 

 

Mùa đông! Tiết trời lúc nào cũng nằng nặng như đang chất chứa một nỗi niềm gì đó. Trời lạnh và khô. Cơn gió mùa đông làm run rẩy mọi vật. Nhìn những chiếc lá vàng khô xao xác cuộn vào một góc, tôi lại nhớ đến mùa đông của một thời xa ngái. Cái ngày tôi còn là một cô con gái ngây thơ quẩn quanh bên cha mẹ, bên lũy tre đầu làng, bên hàng dâm bụt đầu ngõ.
 
Đông về, mẹ lấy từ trong rương ra mớ quần áo ấm đã cất kĩ sau đợt lạnh cuối cùng của mùa đông trước cho chị em chúng tôi mặc. Áo len mẹ tự tay đan cho các con, hai, ba năm vẫn vừa in khin khít.
 
Đông về, bếp củi của mẹ chẳng khi nào nguội lửa. Dù trời lạnh, mẹ vẫn dậy sớm như thường lệ. Mẹ nhóm lửa để nấu nướng cơm nước, để hơ tay, để giữ ấm gian bếp. Để khi cha tôi dậy đã có bình trà nóng chờ sẵn, chị em tôi dậy có nước ấm đánh răng rửa mặt. Rồi cả nhà tôi sẽ ngồi xúm bên bếp lửa hơ tay, quây quần bên rổ khoai luộc nóng hôi hổi còn nghi ngút khói. Tiếng nói cười cứ vang lên không ngớt ấm cả mùa đông lạnh. Thi thoảng chị em tôi lại tranh thủ tro nóng có sẵn của bếp lửa mà vùi vào đó củ sắn, củ khoai. Chờ cho chúng chín thì lấy ra, bóc lớp vỏ cháy đen đi, bẻ đôi chia cho nhau, vừa ăn vừa nhìn làn khói mỏng manh bay lên. Mùi sắn, khoai thơm tràn gian bếp nhỏ.
 
Tôi nhớ mùa đông của bao năm xa lắc, khi những cơn gió lạnh đầu đông tràn về đã làm khô cong cuống rạ, tôi lũn cũn xách giỏ theo cha bắt những con ốc nằm ngửa miệng trên từng vũng bùn khô nước của ruộng lúa đã qua mùa gặt hái. Tôi hí hửng khi giỏ ốc cứ nặng dần. Về nhà, mẹ tôi sẽ ngâm ốc vào chậu nước cho chúng nhả hết bùn đất trong miệng, trong bụng ra, rồi rửa đi rửa lại nhiều lần cho thật sạch. Ít thì mẹ sẽ luộc để cả nhà ăn chơi, nhiều thì hứa hẹn sẽ có nồi chuối xanh nấu ốc ngon tuyệt vời. Bữa ăn dân dã ngày ấy sao mà ngon đến vậy, ngon suốt cả tuổi thơ tôi, ngon đến tận bây giờ.
 
Có những mùa đông, trời lạnh se lạnh sắt. Dù mặc bao nhiêu quần áo ấm thì hai hàm răng vẫn va vào nhau lập cập mỗi khi gặp cơn gió lùa qua. Đôi bàn tay cứng lại, làm việc gì cũng lóng ngóng vụng về. Vậy mà bao công việc bộn bề của một ngày mẹ vẫn lo toan đâu vào đấy.
 
Những đêm mùa đông, mẹ sẽ đi nằm trước để “sưởi ấm” chăn chiếu đang lạnh ngắt lạnh ngơ, để khi chị em tôi lên giường không phải co rụt lại vì chạm vào chiếu chăn lạnh. Chúng tôi sẽ nằm nép chặt vào bên mẹ để tìm hơi ấm cho giấc ngủ ngoan hiền, y như đàn gà con núp dưới hai bên cánh mẹ.
 
Giờ đây, những kỉ niệm ấy đã nằm sâu trong một miền kí ức. Tôi lớn lên, lấy chồng và lập nghiệp ở một nơi xa - nơi mà mùa đông chỉ thoáng qua trong cái se se lạnh đòi người ta phải khoác lên mình hững hờ một cái áo ấm mỏng chứ không lạnh run rẩy từng cơn như ngoài Bắc. Ngồi giữa mùa đông này, tôi lại nhớ quê mình, nhớ mẹ cha và những mùa đông xưa cũ để nghe lòng mình ngân lên giai điệu nhớ thương về một thuở dại khờ trong vòng tay cha mẹ.
 
Ngồi nhớ mùa đông, nghe hơi ấm trào dâng.

 

Theo TRƯƠNG THÚY (LĐ online)

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.