Người Mông đầu tiên ở Tà Cóm lên đại học

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Anh là Sùng A Pó (SN 1992), Chủ tịch Hội Nông dân xã Trung Lý, huyện Mường Lát, tỉnh Thanh Hoá. Câu chuyện về hành trình “tìm con chữ” của Sùng A Pó là tấm gương sáng cho thế hệ trẻ  người Mông ở Tà Cóm noi theo…

Nếu như Mường Lát là huyện xa xôi, khó khăn nhất của tỉnh Thanh Hoá thì bản Tà Cóm lại là một trong những bản làng xa xôi, nghèo đói nhất của huyện Mường Lát. Một thời, Tà Cóm là điểm nóng phức tạp về ma tuý, gần như gia đình nào cũng có người nghiện ma tuý. Nay, dù “cơn bão” ma tuý đã đi qua nhưng đói nghèo, lạc hậu vẫn bủa vây bản làng ấy.

Cư dân ở Tà Cóm chủ yếu là người Mông di cư từ các tỉnh miền núi phía Bắc về đây định cư, sinh sống từ nhiều năm trước. Ngày nay, đường vào Tà Cóm có phần dễ đi hơn nhưng cũng chỉ có hai cách, một là men theo con đường mòn gần 50km dọc sườn núi từ bản Pá Quăn, xã Trung Lý đi vào nhưng về mùa mưa chỉ có đi bộ; cách thứ hai là di chuyển lên trung tâm thị trấn Mường Lát rồi dọc theo Quốc lộ 16 về xã Mường Lý, đi đò qua sông Mã vào bản.

Anh Sùng A Pó (thứ 2 từ trái sang) tuyên truyền, vận động thanh niên ở Tà Cóm tham gia nghĩa vụ quân sự.
Anh Sùng A Pó (thứ 2 từ trái sang) tuyên truyền, vận động thanh niên ở Tà Cóm tham gia nghĩa vụ quân sự.

Ở nơi “thâm sơn cùng cốc” ấy có một chàng trai đã vượt lên tất cả quyết tâm đi tìm “con chữ” mong đổi đời, dìu dắt bà con dân bản thoát cảnh đói nghèo, lạc hậu, anh là Sùng A Pó (SN 1992), Chủ tịch Hội Nông dân xã Trung Lý. Sùng A Pó là người con đầu tiên của bản Tà Cóm học đại học.

Theo lời kể của Pó, năm 1994, gia đình anh di cư từ huyện Phù Yên, tỉnh Sơn La về Tà Cóm, khi ấy Pó mới 2 tuổi. Cả gia đình đi thuyền dọc sông Mã, rồi lội rừng gần chục ngày trời mới tới vùng lõi Khu bảo tồn Pù Hu, dựng lều tạm cư trú. Năm 1998, được chính quyền vận động, gia đình Pó và nhiều hộ chuyển về Tà Cóm sinh sống ổn định. Từ đây, điểm trường mầm non và tiểu học được dựng lên bằng tre nứa, Pó và các bạn nhỏ bắt đầu hành trình đi tìm con chữ. Tuy nhiên, bắt đầu những năm học cấp 2, Pó và các bạn không còn học ở Tà Cóm nữa mà phải phải đi đường rừng 50km, leo qua hàng chục quả đồi để ra trung tâm xã Trung Lý học tập trung. Mỗi lần đến trường, Pó và các bạn mang theo gạo, thức ăn dự trữ cắt núi, băng rừng, lội suối đi từ tinh mơ sáng cho tới tối mịt mới tới trường.

Pó kể, những đứa trẻ Tà Cóm ngày ấy đói ăn, đói mặc, đứa nào đứa nấy lấm lem, bé loắt choắt, nhưng sức khỏe rất bền, trời mưa vẫn không nghỉ, cứ thế đi một mạch đến trường. Một kỷ niệm Pó nhớ mãi, lần ấy đi qua ngọn núi cao nhất ở bản Cá Giáng, Pó thấy có nhiều vệt máu loang lổ, bí mật lần theo dấu vết, Pó phát hiện con hổ đực hung tợn đang ăn thịt một con trâu. Pó và đám bạn phải nín thở, nấp sau cây cổ thụ cả giờ đồng hồ, đợi con hổ ăn thịt xong mới dám đi tiếp. Những ngày đi học xa nhà, hành trang của Pó ngoài sách vở, thức ăn chỉ có cơm, muối và ớt giã. Những buổi chiều được nghỉ, Pó vào rừng kiếm rau, đào măng cải thiện.

Vì đói nghèo, nhiều bạn của Pó không học theo được nữa, hết cấp 1, cấp 2 là nghỉ học, lấy vợ, lấy chồng làm rẫy duy trì cuộc sống. Ngày ấy, gia đình Pó có 9 anh chị em, cũng nghèo đói như bao gia đình khác, lo cái ăn đã thấm mệt, nói gì tới chuyện học. Nhưng bố Pó cương quyết, dù bố mẹ nghèo khổ nhưng các con phải được đến trường, học lấy con chữ mong có tương lai. Nhờ đó Pó tốt nghiệp cấp 3 rồi thi đậu vào ngành Quản lý xã hội - Trường Đại học Khoa học xã hội nhân văn Hà Nội (2015 – 2019). Không chỉ riêng mình Pó, gia đình Pó còn có một em thi đậu Đại học Y Thái Nguyên, một em khác học Trung cấp Y Thanh Hóa; hiện 2 em đang xuất khẩu lao động ở Nhật Bản. Nhờ đó, kinh tế gia đình Pó đỡ vất vả hơn nhiều các gia đình khác.

Riêng Pó, sau khi tốt nghiệp trở về địa phương, Pó giữ chức Bí thư bản Khằm kiêm nhiệm Phó Chủ tịch Hội Nông dân xã; năm 2023 Pó giữ chức vụ Chủ tịch Hội Nông dân xã Trung Lý. Ở địa phương, Sùng A Pó đã trở thành cánh tay nối dài của Đảng, thắp sáng niềm tin về Đảng cho bà con dân tộc miền núi xa xôi, hẻo lánh này. Với những xã biên giới vùng cao như Trung Lý thì công tác vận động, tuyên truyền, nâng cao ý thức pháp luật, thay đổi nhận thức, tư tưởng đến với người dân chính là rất quan trọng. Là người con của bản làng, có học hành bài bản, lại có uy tín, việc giao tiếp của Pó với bà con bằng tiếng Mông trong tuyên truyền, vận động càng trở nên thuận lợi, người dân dễ nghe và làm theo.

Anh Thào A Sự, Trưởng bản Tà Cóm nói rằng, người dân ở Tà Cóm tin tưởng Pó, ở đây họ gọi Pó với cái tên quen thuộc là cán bộ Pó. Gia đình Pó là tấm gương sáng, điển hình cho người dân nơi đây học tập.

Theo Trần Thắng (CANDO)

Có thể bạn quan tâm

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn (view) đắt giá nhất của người Rục ở bản Ka Ai, xã Dân Hóa, bản Mò O Ồ Ồ, xã Thượng Hóa (Quảng Bình, nay là tỉnh Quảng Trị), đó là ngôi nhà có mặt tiền bao quát đồng lúa.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

(GLO)- Khi mới xây dựng, các chốt chiến đấu dân quân thường trực biên giới chỉ có công sự, trận địa chiến đấu. Nhờ bàn tay lao động cần cù của cán bộ, chiến sĩ, chốt được phủ xanh bởi bồn hoa, cây cảnh, thảm cỏ, cây xanh và có vườn tăng gia, ao cá, tạo thêm nét đẹp ở nơi biên cương.

Gìn giữ kỷ vật tri ân

Gìn giữ kỷ vật tri ân

(GLO)- Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang lưu giữ hơn 4.000 tài liệu, hình ảnh, hiện vật, kỷ vật có giá trị về 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ; trong đó, có gần 300 hiện vật, tư liệu, hình ảnh về các mẹ Việt Nam anh hùng, liệt sĩ ở vùng đất Bình Định trước đây.

Vào rừng... chờ ươi bay

Vào rừng... chờ ươi bay

Sau 4 năm, khi những cánh rừng già miền núi TP.Đà Nẵng (Quảng Nam cũ) chuyển mình vào mùa ươi chín, hàng ngàn người dân lại có một cuộc 'di cư' tạm thời vào rừng sâu chờ 'lộc trời' rơi xuống để nhặt.

null