Nét chữ, nết người

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Xin chữ đầu năm là tập tục rất đẹp của người Việt ta. Và tôi nghĩ, nét đẹp đó nên được gìn giữ.

Có lẽ do công việc nên tôi hay chú ý đến chữ viết. Nhận được một bưu phẩm của người bạn ở xa gửi tới, nhìn hàng chữ ghi địa chỉ người gửi và người nhận, các nét chữ đều tăm tắp và rất đẹp mắt, niềm vui của tôi như được nhân lên.

Thuộc thế hệ chịu sự ảnh hưởng của một nền giáo dục hoàn toàn không bị công nghệ chi phối nên tất cả những gì chúng tôi được học thời kỳ những năm 80 của thế kỷ trước là hoàn toàn từ thầy-cô giáo và người lớn trao truyền.

Tôi còn nhớ rất rõ những ngày đầu tiên mình được học chữ. Thầy giáo cầm tay dạy cho tôi viết từng nét vô cùng tỉ mỉ. Chữ thầy viết lên chiếc bảng đen đều tăm tắp và đẹp như được in máy. Chúng tôi nhìn những con chữ ấy để lấy làm chuẩn và học theo.

net-chu-net-nguoidd.jpg
Xin chữ đầu năm. Ảnh: Đinh Yến

Nhưng có lẽ, người kiên nhẫn và kỹ lưỡng nhất trong việc rèn chữ cho tôi lại là cha tôi. Thời gian rảnh rỗi, ông ngồi giám sát việc tôi tập viết. Tay ông lăm lăm cây thước gỗ. Cha giao hẹn, nếu viết bất cứ một chữ nào trật ra khỏi ô li thì sẽ phải viết lại và còn bị “ăn thước” nữa.

Tôi sợ đến nỗi không dám ẩu một nét nào. Cứ bặm môi cặm cụi thật chậm từng nét, từng nét. Không biết có phải vì sợ cây thước của cha hay không mà suốt cả quãng thời gian “khổ luyện” ấy, tôi đã viết rất đẹp, không bị “ăn thước” lần nào.

Từ việc rèn chữ của chính mình, sau này, khi đã trưởng thành, tôi rất biết ơn thầy-cô giáo và cha tôi trong việc tạo ra nền tảng của những năm tháng đầu đời ấy vô cùng.

Tôi vẫn rất tâm đắc với câu ngạn ngữ: “Gieo suy nghĩ gặt hành động, gieo hành động gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt số phận”.

Việc tỉ mỉ luyện từng nét chữ đã rèn cho tôi tính kiên nhẫn, sự tập trung và ý chí quyết tâm. Một đứa trẻ 4-5 tuổi làm quen với những con chữ đầu tiên trong đời, với tư duy đơn giản chỉ là cố phải viết cho thật đẹp để khỏi bị trách phạt. Nhưng việc tập trung cao độ khi viết chữ đã dần dần tạo cho tôi thói quen tập trung trong tất cả mọi việc sau này.

Thật ra thì không phải tôi đã viết đẹp ngay từ đầu, là cha tôi đã rất kiên nhẫn và khéo léo cuốn tôi vào với những con chữ. Sự kiên nhẫn của cha đã truyền sang tôi, để tôi biết cố gắng hơn sau mỗi lần thất bại. Việc rèn nét chữ đẹp còn tạo cho tôi một tư duy thẩm mỹ, để tôi biết yêu cái đẹp quanh mình.

Bây giờ, người ta làm việc chủ yếu trên máy tính và các thiết bị điện tử. Chữ viết không còn được quan tâm như ngày trước nữa. Không chỉ trẻ nhỏ, ngay cả các bậc cha mẹ cũng có suy nghĩ là trẻ con chỉ cần biết sử dụng máy tính giỏi, không cần quá chú trọng đến chữ viết nên không mấy quan tâm đến chữ nghĩa của các con. Điều đó dẫn đến hậu quả là nhiều học trò bây giờ chữ viết không thể nào đọc nổi.

Nhiều năm dạy học, chấm bài, có lúc cầm trên tay một bài kiểm tra, tôi thật sự chỉ biết kêu trời. Rõ ràng là, nếu đặt trong sự đối sánh, việc chúng ta viết được chữ đẹp là một lợi thế hơn hẳn. Đi học, làm bài kiểm tra, chữ nghĩa rõ ràng, trình bày sạch đẹp sẽ chiếm được nhiều cảm tình của thầy cô hơn, chắc chắn sẽ đạt kết quả cao hơn so với một bài làm chữ nghĩa rối ren, gạch xóa cẩu thả.

Đi làm, điền những thông tin cá nhân vào tờ đơn xin việc bằng chữ viết tay thật đẹp, chắc chắn nhà tuyển dụng sẽ có chút lưu tâm và biết đâu từ những con chữ chỉn chu như vậy mà mình có thêm cơ hội tốt. Tất nhiên, thời đại tốc độ khẩn trương như bây giờ, không phải cứ cặm cụi luyện chữ cả ngày như xưa nữa, mà phải biết cân bằng để tạo ra sự hài hòa, phù hợp.

Quy luật phát triển luôn tồn tại sự đào thải khắc nghiệt. Chúng ta đã chẳng từng rất tiếc nuối khi điện thoại để bàn, máy đánh chữ, những lá thư viết tay… dần dần không còn tồn tại trong đời sống nữa.

Những thứ ấy giờ trở thành kỷ vật, như nhân chứng cho một giai đoạn lịch sử, để mai này kể lại cho lớp người sau. Và câu tục ngữ “nét chữ, nết người” giờ đây còn đúng hay không, thiết nghĩ, cũng hoàn toàn phụ thuộc vào quan điểm, suy nghĩ của mỗi cá nhân.

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Thị Kim Sơn: Đa mang ánh chiều

Thơ Lê Thị Kim Sơn: Đa mang ánh chiều

(GLO)- "Đa mang ánh chiều" của tác giả Lê Thị Kim Sơn là chiêm nghiệm về sự mong manh của thời gian và cả cảm giác cô đơn, lạc lõng khi đối diện với ánh chiều tắt dần. Mạch cảm xúc bài thơ diễn ra trong một không gian yên ả, tưởng chừng như thanh bình nhưng lại chất chứa nhiều nỗi niềm sâu kín...

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Anh Ksor Blik. Ảnh: L.H

“Giữ lửa” dân ca Jrai qua YouTube

(GLO)- Với niềm đam mê và sự sáng tạo, anh Ksor Blik (SN 1988, làng Châm Aneh, phường Chi Lăng, TP. Pleiku) đã lập kênh YouTube “Blik Ksor” để gìn giữ và lan tỏa dân ca Jrai cùng những giá trị văn hóa tốt đẹp của dân tộc mình.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

(GLO)- Bài thơ “Đừng buồn nhé, em!” của Nguyễn Đức Nam phản ánh một thông điệp sâu sắc về thời gian, sự thay đổi và sự chấp nhận trong cuộc sống. Tác giả dùng hình ảnh dòng sông để minh họa cho những chu kỳ trong đời người và những thăng trầm mà mỗi người phải trải qua.

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

(GLO)- Mùa xuân không chỉ đơn thuần là thời gian mà còn là biểu tượng của sự tái sinh, của tình yêu thương, sự đoàn tụ và những ước nguyện hạnh phúc. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Lê Vi Thủy gửi gắm đầy nhẹ nhàng, tinh tế trong bài thơ "Mùa em". Mời các bạn cùng đọc.

Thơ Hoàng Hương Giang: Em về bình minh

Thơ Hoàng Hương Giang: Em về bình minh

(GLO)- Qua bài thơ "Em về bình minh", dường như tác giả Hoàng Hương Giang muốn mang lại một thông điệp mạnh mẽ về việc tìm lại chính mình, về sự nối kết giữa con người với thiên nhiên. Và cuối cùng chính là niềm tin vào một tương lai sán lạn, dẫu có phải trải qua những phút giây cô đơn, thử thách.

Có một đêm văn công như thế

Có một đêm văn công như thế

(GLO)- Hôm ấy, bà con các làng ai ai cũng háo hức chờ đợi. Mới 17 giờ, bà con đã tập trung trước sân trụ sở xã Al Bá chờ đợi đêm diễn. Khi đó, tôi nhớ mình đã viết một bài báo có nhan đề “Đêm văn công ở vùng trắng văn công”...

Thơ Dương Kỳ Anh: Đi giữa vườn xuân

Thơ Dương Kỳ Anh: Đi giữa vườn xuân

(GLO)- Cảm giác về tình yêu qua lời thơ của Dương Kỳ Anh thật lãng mạn và đắm say. Điển hình, trong bài thơ "Đi giữa vườn xuân", tác giả không chỉ miêu tả vẻ đẹp của vườn xuân mà còn khéo léo lồng vào đó sự giao hòa giữa con người và thiên nhiên, giữa tình yêu lứa đôi và tình yêu Tổ quốc.

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

(GLO)- Bài thơ "Gọi xuân" của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng mang đậm không khí của mùa đông, song cũng là lời mời gọi, khắc khoải của mùa xuân. Từng câu thơ như một niềm khát khao về sự thay đổi, hồi sinh và tươi mới...