Nắng rừng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Nếu đi nghỉ dưỡng để phục hồi sức vóc thì đi rừng để “vỡ” ra những điều tưởng như một lối đi đã quen mòn, như đá vôi đã bạc màu, như thác quanh năm tung bọt trắng… Vậy mà, rừng luôn đem đến bất ngờ, bởi ngay chuyện nắng mưa cũng mỗi lần một khác.
Nắng của rừng lạ lắm. Đó không phải là thứ nắng vung vãi trên cánh đồng hay gay gắt trên những con phố giờ tan tầm. Nắng ở đây không nhiều, không phung phí mà bất chợt chiếu rọi qua tàng cây nhưng hệt như những chiếc đèn sân khấu.
Cái “sân khấu” ấy đã có tự thuở hồng hoang. Từ trên cao xuống đến lớp cỏ là từng tầng thực vật được các nhà sinh vật học nghiên cứu, phân tích. Thế nhưng, nó còn là một xã hội cây, trật tự, tầng bậc của các loài cây hiện lên như một vở kịch, một bức ảnh mà nắng rừng đã soi chiếu, ánh sáng đã chớp lấy để làm nổi bật lên những “nhân vật” ấy.
Lâu lắm rồi, tôi mới lại được đi rừng sau bao năm bươn chải nơi phố thị. Đôi chân quen đút gầm bàn trong phòng máy lạnh lâu nay bỗng trở nên run run, từng thớ thịt căng nhức trước con đường mòn xa tít tắp. Nhìn nắng từ phía xa nhưng đến được nơi có những ánh vàng soi rọi đó cũng đâu có dễ dàng. Bàn chân đã mỏi nhưng vẫn hướng đến ánh sáng bằng một tiếng gọi vô thanh trong tâm trí. Hãy đi, nơi có nắng là nơi thiêng liêng nhất của rừng. Nắng là sợi dây gắn kết mùa màng với đất đai, là nguồn năng lượng cho từng hạt mầm, từng “thân phận” cây bé nhỏ dưới tán rừng già kia.
Minh họa: Nguyễn Văn Chung
Minh họa: Nguyễn Văn Chung
Nắng còn là ký ức gắn những trận mưa rừng bất chợt. Lũ trẻ ở miền núi mê rừng như trẻ em ở đồng bằng ham bơi lội. Chỉ khác là chúng tôi không í ới gọi nhau mà lầm lũi cứ thế với con dao, cây gậy và cái gan cóc tía nối gót nhau mà chẳng biết sợ gì. Cũng bởi, rừng đầy ắp tiếng chim, các loại quả cây và những điều kỳ thú khác. Cứ thế, chúng tôi đi sâu vào rừng mà không hay cơn mưa đã ập đến từ lúc nào. Mái hang nhỏ, chen nhau tránh mưa trong sự lo lắng, sợ hãi. Và rồi, cuối cùng nắng bỗng hửng lên, hóa ra chiều chưa muộn. Chúng tôi thấy nắng như thấy đường về nhà, nắng dẫn đường, nắng an ủi vỗ về những đứa trẻ ham chơi. 
Hôm nay, tôi bất chợt gặp lại nắng rừng. Dẫu sau ba mươi năm, rừng có đổi thay nhưng nắng vẫn ấm áp, vẫn vẹn nguyên thứ ánh sáng diệu kỳ soi xuống những thân phận cỏ cây, rọi xuống tâm hồn mỗi người. Vậy nên, tôi đã để nắng soi trên khắp những dấu chân của mình, để nắng thấu tỏ con đường mình đã đi qua và sẽ bước tiếp trong những ngày mai. 
BÙI VIỆT PHƯƠNG

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.