Mẹ, con và tiếng chổi tre xao xác chợ quê

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Buổi chiều, những gánh hàng nhỏ của tiểu thương dọn bệt ra bên vệ đường chờ khách. Một người phụ nữ vẻ ngờ nghệch cầm chiếc chổi, lẽo đẽo chạy theo sau là hai người con, đi thẳng vào chợ. Và rồi tiếng chổi tre xao xác chợ quê...

Bà Liên cùng hai cô con gái quét dọn, kiếm sống ở chợ
Bà Liên cùng hai cô con gái quét dọn, kiếm sống ở chợ
Hoàn cảnh của cụ Tuân, bà Liên đúng là rất nghèo khổ nhưng hiện tại không nằm trong danh sách hộ nghèo bởi phải nhường suất đó cho các gia đình chính sách, hộ tàn tật. Bà con chòm xóm đều chia sẻ nhưng không thể làm gì hơn.
Ông NGUYỄN HỮU CHỨC (phó thôn Thanh Quý 1, xã Điện Thắng Trung)
Gian chợ nghèo bé nhỏ đó nằm kế bên tuyến quốc lộ 1 chạy qua thôn Thanh Quýt 1, xã Điện Thắng Trung, thị xã Điện Bàn, Quảng Nam. Người tới chợ cũng là bà con địa phương và người bán buôn đều nhẵn mặt nhau. 
Vậy nên, nhắc chuyện người mẹ quét chợ là bà Nguyễn Thị Liên, 50 tuổi, cùng hai người con Trần Thị Lâm, Trần Thị Sơn, bà con ở đó đều thương cảm và kể vanh vách.
"Người quen mặt" ở phiên chợ nghèo
Trời tối rất nhanh. Bên trong chợ, những thùng xốp, kệ hàng nằm ngổn ngang. Nước thải chảy tràn ra mặt đất. Mùi thum thủm, ngai ngái bốc lên trong những hốc tối. Lũ chuột đói từ dưới ống cống ngọ nguậy rồi tràn lên kiếm ăn. Bà Liên chân đi ủng, tay đeo găng, khuôn mặt bịt kín khẩu trang đảo qua từng góc rồi đưa chổi khua đi khua lại.
Hai người con bà cũng biết việc nên chẳng cần ai phải bảo. Đứa lớn chạy ù đi kéo những thùng nhựa lớn nằm ngoài đường đưa vào phía trong để tấp rác lên trước khi xe tới chở đi. Đứa nhỏ thì cần mẫn luồn chổi vào từng hàng rau tiểu thương đang ngồi bán để lôi từng đám rác ra.
Bà Liên đang lầm lũi làm thì một người ở ngoài tấp xe máy, chạy vội vào khu nhà vệ sinh. Bà Liên buông chổi, đút tay vào túi áo lấy chìa khóa mở cửa nhà vệ sinh nằm sau chợ. 
Người đàn ông dúi vào tay bà Liên 3.000 đồng, bà rút lại tờ 2.000 đồng nhàu cũ trả cho khách nhưng người này từ chối và bảo "chị cứ giữ lấy, lần sau tôi sẽ cho thêm".
Hơn 50 tuổi vẫn là "con mọn"
Đêm buông xuống, những ngôi nhà vụt sáng. Những gia đình bắt đầu dọn mâm cơm ra trước hiên nhà vừa ăn vừa hóng mát. Đối nghịch với cảnh sung túc đó, căn nhà của mẹ con bà Liên leo lét với ánh đèn tiết kiệm điện nhỏ xíu.
Bà Liên cho biết căn nhà bà đang ở còn có thêm một người phụ nữ khác, đó là mẹ ruột của bà - cụ Nguyễn Thị Tuân, 73 tuổi. Cụ Tuân lưng đã còng gập hẳn, dù lớn tuổi nhưng đang là trụ cột của cả nhà, nuôi hai người cháu ngoại lẫn "dìu dắt" cho cô con gái (bà Liên) tính khí thất thường.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi với mẹ con bà Liên thỉnh thoảng lại bị chen ngang bởi những tiếng của cụ Tuân từ góc giường. Bà Liên nói chuyện không rõ đầu đuôi, khi đang kể chuyện này thì bà lại chợt nói chuyện nào đó chẳng liên quan. "Tính khí nó ương ương dở dở" - cụ Tuân nói. 
Cụ kể rằng khi Liên tròn 2 tuổi thì cụ phải mang "vía" lên chùa gửi bởi con gái bà có những dấu hiệu bất thường. Nhưng năm tròn 15 tuổi, khi "đưa" vía về lại thì tình hình cũng chẳng khá hơn. Liên cứ thích gì làm nấy, không chịu nghe ai.
Năm Liên 32 tuổi thì được gả cho một người đàn ông ở thôn cạnh bên. Nhưng người này cũng bị khuyết tật, nói ngọng. Sống với gia đình chồng được 3 năm, khi có cô con gái đầu và đứa thứ hai đang trong bụng thì Liên cầm nón tơi, xách giỏ đồ quay về nhà mẹ để ở.
Cụ Tuân nói rằng dù Liên đã là mẹ của hai đứa con gái nhưng mấy chục năm nay cụ vừa làm bà, vừa phải thay Liên gồng gánh nuôi ba mẹ con. 
Để Liên có tiền nuôi con, có lần cụ dẫn con gái ra chợ bày vẽ cách buôn rau vặt. Nhưng Liên mỗi lần ra chợ là một lần âm vốn. Không còn cách nào khác, cụ phải đi xin để Liên được dọn vệ sinh ở chợ.
"Tui 73 tuổi, còng lưng sức yếu mà phải cáng đáng ba mẹ con như cảnh con mọn" - cụ Tuân chùng giọng.
Gian bếp xập xệ, không có đồ ăn của nhà bà Liên - Ảnh: B.D.
Gian bếp xập xệ, không có đồ ăn của nhà bà Liên - Ảnh: B.D.
Canh nhà vệ sinh lấy tiền công quét chợ
Ở chợ Thanh Quýt, câu chuyện mẹ con bà Liên khá đặc biệt không chỉ bởi tâm tính "không bình thường" của bà Liên mà chuyện bà ra chợ quét rác, dọn chợ phục vụ bà con nhiều năm nay. Bà Liên được nhận vào quét chợ cũng bởi hoàn cảnh hi hữu. 
Lịch trình có mặt ở chợ của bà rất đều đặn và đúng giờ: cứ đúng 16h chiều, bà cùng hai cô con gái lại lẽo đẽo cầm ba cây chổi ra dọn quét, đổ rác, làm vệ sinh toàn bộ chợ.
Họ làm cần mẫn, tỉ mỉ và tươm tất như dọn sạch chính căn nhà của mình để bà con tới mua bán. Chợ sạch thì khách sẽ tới đông. Khách đông thì sẽ... có nhiều người đi vệ sinh trong căn phòng nằm khuất sau chợ. 
Ở đó, từ tờ mờ sáng bà Liên đã cầm chiếc ghế ngồi canh sẵn, cứ mỗi khách vào thì họ trả "phí" cho bà 1.000 đồng, nhưng người biết hoàn cảnh của bà thì cho thêm. Khoản tiền thu được từ nhà vệ sinh đó chính là tiền "lương" cho công sức quét dọn chợ của mẹ con bà.
"Mỗi ngày như vậy kiếm được mấy trăm ngàn?". Vừa nghe câu hỏi này, bà Liên đã đứng dậy, vẻ đằng sẵng: "Không có đâu, làm gì có. Mấy chục ngàn thôi". 
Nói rồi bà lần ngón tay, nhẩm tính: "Từ khi quét chợ tới nay, ngày nhiều nhất là được 70.000 đồng; mấy hôm dịch bệnh, chợ không có người mua bán nên chỉ được mấy ngàn". Nghe bà Liên nói, hai cô con gái ngồi bên cúi mặt tủi tủi.
Giường ngủ trên... chuồng gà
Chúng tôi ngồi trong gian nhà nơi cụ Tuân và bà Liên cùng hai con đang ở. Không một thứ đồ đạc nào đáng giá, nền gạch ẩm ướt rỉ nước lỗ chỗ, từng hàng ngói bị xô lệch sau trận bão. Nhà chỉ rộng chừng 50m2, có tới 4 chiếc giường, nhưng chỉ một trong bốn chiếc là còn lành lặn. 
Cụ Tuân nói làm chúng tôi quá bất ngờ: "Đó là cái giường sắt được người ta hàn từ giàn súng rồi bán 120 đồng, tui mua cách đây... 51 năm. Giường bằng sắt nên chẳng hư được, sắt thép chỉ gỉ mòn theo thời gian nhưng giờ vẫn chắc chắn và làm chỗ cho tui nằm".
Cụ Tuân đưa chúng tôi xuống chỗ ngủ của bà Liên. Đó là một chiếc giường chỉ rộng 1,2m, nằm ngổn ngang giữa những mớ xoong nồi, bao tải đựng chai nhựa. Tấm chiếu rách được dỡ lên thì bất ngờ mấy con gà lao ra kêu tao tác. 
Cụ Tuân bảo rằng vì không có chuồng gà nên chỗ ngủ của người cũng làm chỗ để... nuôi gà. Đây cũng là nơi nấu nướng cho cả nhà. Điều khá... hi hữu là tới nay nhà cụ Tuân vẫn nấu bằng bếp củi.
"Củi tự kiếm ngoài vườn rồi vào đun nấu chứ không có tiền mua bếp gas, tiền điện cả nhà xài cũng tháng chỉ vài trăm ngàn. Khoản tiền đó tui vừa ra chợ, vừa đi mót ve chai được đồng nào thì về chi tiêu" - cụ Tuân trải lòng.

Bà Liên, cụ Tuân cùng hai người cháu trong căn nhà dột nát - Ảnh B.D.
Bà Liên, cụ Tuân cùng hai người cháu trong căn nhà dột nát - Ảnh B.D.
Cụ Tuân nói rằng nếu con gái bà nhanh nhẹn và biết ý như những người khác thì thu nhập ở chợ cũng sẽ nhiều hơn. "Nhưng nó chỉ biết cầm chổi rồi ai đi vệ sinh thì thu tiền chứ chẳng biết tính toán chi.
Thu nhập mỗi ngày chỉ 50.000 - 70.000 đồng, chỉ đủ cho bữa sáng. Vậy nên trong nhà tui chia ra: nó quét chợ để lấy tiền mua đồ ăn sáng cho cả nhà, bữa trưa và tối thì tui lo. Tui bán rau ở chợ, cũng kiếm được ngày đôi ba đồng" - cụ Tuân nói.
THÁI BÁ DŨNG (TTO)

Có thể bạn quan tâm

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

(GLO)- Khi mới xây dựng, các chốt chiến đấu dân quân thường trực biên giới chỉ có công sự, trận địa chiến đấu. Nhờ bàn tay lao động cần cù của cán bộ, chiến sĩ, chốt được phủ xanh bởi bồn hoa, cây cảnh, thảm cỏ, cây xanh và có vườn tăng gia, ao cá, tạo thêm nét đẹp ở nơi biên cương.

null