Lời khen đáng giá bao nhiêu?

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Phải thành thật với chính mình rằng, tôi cũng thích được khen. Trước đây và có lẽ sau này vẫn vậy. Tất nhiên là tôi luôn cố gắng đón nhận lời khen một cách đúng mực và tỉnh táo nhất. Không gì vui hơn khi những nỗ lực của mình được người khác ghi nhận.
Chẳng rõ khen ngợi có phải là thần dược hay không nhưng cứ mỗi lần được ai đó đánh giá tốt hoặc động viên, khích lệ trong công việc thì tôi như được tiếp thêm sức mạnh, cảm thấy tự tin và hăng hái hơn, muốn cố gắng nhiều hơn để đạt được những thành công tương tự. Đôi khi chỉ vì một lý do đơn giản nhất là biết mình được quan tâm, biết mình không đơn độc và đang đi đúng hướng.
Thật khó “định giá” một lời khen. Có người từng ví chúng như vàng bạc vậy, bởi hiếm nên quý. Về việc này thì tôi cứ băn khoăn mãi. Nếu sự khen ngợi chân thành thực sự là một món quà tinh thần trong cuộc sống thì cớ gì chúng ta lại hiếm khi trao gửi cho nhau? Và rồi, theo góc nhìn cạn hẹp của mình, tôi thấy có một thực tế, nghe có vẻ trái khoáy, là ai cũng thích được khen nhưng lại ít khen người khác, thậm chí là không bao giờ khen ngợi hay đánh giá tốt những người làm công việc giống mình. Sao lại thế nhỉ?
Tôi chủ quan nghĩ rằng mỗi người nếu không đấu tranh mạnh mẽ với chính mình thì rất dễ sa vào bản tính ích kỷ. Chúng ta thường sẵn sàng mổ xẻ và bêu riếu ai đó khi phát hiện ra họ chưa tốt nhưng lại ngại ngần khen ngợi, tán thưởng khi họ đạt được thành tựu đáng mừng. Liệu đó có phải là một trong những biểu hiện của thói đố kỵ không? Ta sợ rằng khen người khác cũng đồng nghĩa với việc tự thừa nhận mình thua kém. Ta giấu nhẹm đi lời khen khi có người giỏi hơn mình ở một khía cạnh hay trong thời khắc nhất định nào đó. Hoặc nếu buộc phải đánh giá, ta chỉ dùng gọn một từ: “Tạm”. Nếu cứ mãi tiếp diễn như thế thì e rằng cuộc sống chỉ toàn một màu u tối, nhìn đâu cũng thấy tiêu cực mà thôi.
Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
Khi đối diện với chính mình, tôi nhận ra ngay bản thân cũng hiếm khi khen ngợi người khác. Không hẳn vì tôi sợ bị hạ thấp giá trị bản thân trong tương quan so sánh với người thành công hơn mình mà đúng hơn là tôi không muốn mình trông giống một kẻ nịnh hót. Tin chắc là có nhiều người cũng mang tâm lý ấy. Lâu dần sẽ trở thành một rào cản trong các mối quan hệ xã hội. Tôi ngại tán thưởng quá lời, ngại xã giao lấy lòng hay tâng bốc nịnh bợ để mưu cầu chút lợi lộc cá nhân. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Nếu đủ chân thành thì sao không mở lời? Sao còn e dè, cân nhắc? Sao phải nghĩ quá nhiều? Ở ngoài kia, biết bao đồng nghiệp, bạn bè, tình thân của mình… Chẳng phải họ cũng đủ thông minh để phân biệt thật giả, tốt xấu hay sao?
Thiết nghĩ, khi mạnh dạn và thật lòng khen ngợi ai đó, tôi buộc phải vượt qua tính ích kỷ và những ngại ngần không đáng có của mình. Thì thôi, không cần phải nói lời hoa mỹ, cũng cố gắng tránh đi những đánh giá hồ đồ, qua loa. Nếu bày tỏ sự mến mộ mà có thể góp phần khai mở những tiềm năng tốt đẹp của người khác thì hạnh phúc và tự hào quá đi chứ. Ở đây, tôi không muốn nhắc đến những lời khen bỡn cợt, những lời khen thiếu chân thành. Điều đó chỉ toàn đem lại mất mát và cay đắng cho người khác.
Trộm nghĩ, nếu ai trong chúng ta cũng tìm kiếm và nhân rộng điều tích cực bằng những lời khen ngợi thì đời sống này tốt đẹp biết bao nhiêu. Bởi lẽ, như mặt trời, lời khen dù nhỏ bé đến đâu cũng đủ sức soi sáng tâm trí và sưởi ấm trái tim của một con người.
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.