Làng trong phố

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Nếu một lần được sống trong một ngôi làng nhỏ của ngôi làng lớn Hà Nội, bạn sẽ trân giữ những kỷ niệm đẹp đó suốt đời.


Con đĩ đánh bồng - điệu múa nổi tiếng của làng Triều Khúc - ẢNH: LÊ BÍCH
Con đĩ đánh bồng - điệu múa nổi tiếng của làng Triều Khúc - ẢNH: LÊ BÍCH


1. Tôi có bảy năm sống ở làng Triều Khúc, một trong số tám ngôi làng cổ nhất Hà Nội. Một ngôi làng thực sự. Nó cổ kính. Những phong tục tập quán từ xa xưa còn được người làng lược bớt hủ tục và duy trì cho đến ngày nay.

Làng Triều Khúc vốn có tên cũ là Đơ Thao, bởi làng xưa có nghề dệt quai cho nón quai Thao. Tôi đã bắt đầu những ngày đầu tiên của thời đại học ở đây. Mỗi chiều, tôi lại dắt cháu nhỏ ra chợ làng, khi mua bán, khi dạo chơi ngắm cảnh. Ban đầu, tôi hơi ngạc nhiên khi giữa không gian bề bộn của những nhà cao tầng, những phố dài hẹp kín cửa hàng cửa hiệu, lại có một không gian đẹp của làng quê. Một mái đình yên ả dưới tàng cây cổ thụ. Một thủy đình bên đường qua lối lại, thường có một bà già ngồi bán trầu cau mỗi chiều. Một ngôi chùa cổ kính bên một cái ao lớn, nơi mà mỗi dịp lễ, đặc biệt là rằm tháng bảy, Tết Trung thu, người ta thả hoa đăng lấp lánh mặt nước.

2. Năm nào cũng thế, ra giêng, làng Triều Khúc mở hội. Làng có kết nghĩa anh em với làng Cam Lâm ở Sơn Tây, sinh quán của vị anh hùng dân tộc Phùng Hưng - Bố Cái Đại Vương. Đình làng Triều Khúc cũng thờ vị vua nổi tiếng xứ Đoài mây trắng này, đó là lý do vì sao trẻ em trong làng không gọi đấng sinh thành là “bố”, mà là ba, tránh phạm húy với thành hoàng làng. Cách một đôi năm, vào dịp lễ hội, làng Triều Khúc lại cử một đội những người làng ưu tú nhất trống giong cờ mở lên Cam Lâm thăm người anh em kết nghĩa, và ngược lại.

Tôi thích nhất không khí ở Triều Khúc vào dịp này. Làng khai hội vào mùng 9 Tết Nguyên đán, kéo dài đến ngày 11. Nếu du khách muốn được xem điệu múa cổ nổi tiếng Con đĩ đánh bồng thì có thể đến đây. Con đĩ đánh bồng hiểu đơn giản là người con gái đánh trống. Thế nhưng, những cô gái đánh trống trong lễ hội làng hằng năm lại không phải là… cô gái, mà là những người đàn ông trong làng. Họ được trang điểm son phấn và mặc bộ váy rất sặc sỡ. Điệu múa cũng không nhiều cầu kỳ, nhưng xem lại rất bắt mắt. Chính vì thế, nên lễ hội diễn ra hằng năm, nhưng không năm nào thiếu những nhà nhiếp ảnh nô nức đến đợi chờ và chụp ảnh “những con đĩ đánh bồng” xinh đẹp của làng. Các cụ nói “Đây là việc làng. Trước sau làng làm theo lệ làng tự cổ xưa truyền lại”.

3. Giáp tết, những người đàn ông đủ 49 tuổi của làng sẽ tham gia một lễ lớn trong đời: lễ lên Bô. Hằng năm, lễ lên Bô cho những người đàn ông đủ tuổi 49 trong làng được tổ chức vào 25 tháng 11 âm lịch. Làng vẫn theo nếp dân gian của người Việt. Trọng tĩnh (sự thanh bình, không thay đổi), trọng tình (trọng tình nghĩa), trọng xỉ (trọng người già, vì những người già). Nghĩa là trọng những người có kinh nghiệm, có uy tín và vô cùng quan trọng đối với cộng đồng.

Những ngày của lễ lên Bô này, khắp làng, chỗ nào cũng rực rỡ sắc màu của cờ hoa, khăn áo. Làng quy định các cụ cửu, cụ bát mặc áo dài gấm đỏ, quần lụa trắng, khăn gỗ đỏ. Các cụ thất áo dài gấm xanh, khăn gỗ xanh, quần lụa trắng. Các ông Bô trẻ mặc áo the đen, quần lụa trắng.

Ở làng Triều Khúc, đến nay, chỉ có các cụ ông lo việc làng. Trong việc làng, vị trí sắp xếp theo ngôi thứ. Cao nhất là cụ cửu (chín mươi tuổi trở lên) rồi đến các độ tuổi thấp hơn. Các cụ vẫn giữ nếp xưa, rất nhân văn: Luôn mang về một phần nhỏ quà trong buổi lễ dành cho con cháu trong nhà, với quan niệm: “Một miếng lộc thánh bằng một gánh lộc trần”.

Tôi không được sinh ra ở một ngôi làng cổ, nhưng bảy năm sống ở “làng người ta” ấy, dường như tôi đã gặp bóng người xưa từ ngàn năm Thăng Long - Hà Nội trong những phong tục cổ còn được lưu giữ. Tôi nhớ những người phụ nữ trung và cao tuổi ở đây có lối xưng hô rất lạ: “Min” - một từ Việt cổ chỉ ngôi thứ nhất. Nhớ mỗi khi đến tết, khách sẽ được mời “Về nhà tôi ăn bánh” chứ không phải “ăn tết”. Và, ở làng Triều Khúc nay, việc làng vẫn duy trì và phát huy với những sắc màu văn hóa và nhân văn cao cả.


 

 


Theo PHẠM THANH THÚY (thanhnien)

Có thể bạn quan tâm

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Khi sông gặp biển

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khi sông gặp biển

(GLO)- Giữa dòng chảy ký ức, bài thơ "Khi sông gọi biển" của tác giả Nguyễn Thanh Mừng gợi về hình bóng con sông xưa với lời hẹn thơ ngây, thể hiện nỗi niềm tiếc nuối trước những đổi thay. Sông vẫn đợi, chỉ người đã không còn như trước.

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

(GLO)- Suốt 50 năm qua, bà Kpă H’Mi (SN 1961, buôn Chư Jú, xã Ia Rsai, huyện Krông Pa) vẫn luôn say mê những giai điệu dân ca Jrai. Bà là niềm tự hào của buôn làng khi không chỉ lưu giữ mà còn truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ thêm yêu và gắn bó với những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc.

Mắt hạ cho nhau

Thơ Lenguyen: Mắt hạ cho nhau

(GLO)- "Mắt hạ cho nhau" của Lenguyen là khúc ngân dịu dàng của tuổi học trò, nơi bằng lăng tím, phượng đỏ và tiếng ve gọi về ký ức. Bài thơ chan chứa hoài niệm, tiếc nuối những rung động đầu đời chưa kịp nói thành lời.

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

(GLO)- Từ ngày 16 đến 20-5, gần 40 ca sĩ, diễn viên, nghệ nhân Gia Lai đã tham gia 2 sự kiện vô cùng ý nghĩa tại tỉnh Nghệ An. Đó là hội diễn nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” và triển lãm “Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người” năm 2025.

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2023); 47 năm Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5/1978 - 18/5/2025), sáng 12-5, Bảo tàng tỉnh Bình Định phối hợp Bảo tàng Quang Trung khai mạc triển lãm ảnh chủ đề “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.