Hương Hà Nội

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Những tiết học sau cùng, chúng tôi tha hồ đánh vật với mùi thơm của xưởng bánh Công ty bánh mứt kẹo Hà Nội.
 

Hương vị bánh trung thu truyền thống luôn đáng nhớ - Ảnh: Lưu Quang Phổ
Hương vị bánh trung thu truyền thống luôn đáng nhớ - Ảnh: Lưu Quang Phổ


Trường tôi nằm trên phố Nguyễn Chí Thanh. Khu ký túc xá áp lưng vào một xưởng bánh kẹo - nhà phân phối của Công ty bánh mứt kẹo Hà Nội - ở ngõ 91. Năm nhất tôi học ca chiều, những chiều học sáu tiết là tha hồ đánh vật với mùi hương bánh kẹo bên xưởng đưa sang. Đó là mùi thơm của bánh trung thu.

Mùa thu đầu tiên đi học xa, những buổi chiều tan học bụng đói, nhớ nhà, hương bánh thơm nức mũi theo mãi trên từng vòng xe đạp về nhà trọ. Ngửi nhiều đến nỗi phân định được mùi bánh nướng, mùi bánh dẻo, mùi vỏ bánh, mùi nhân bánh, vị thập cẩm, vị trà xanh, đậu xanh, lạp xưởng…

Các cô cậu sinh viên ở quê ra, thấy bên đó bày bán nhiều thứ bánh lạ mắt mình chưa từng thấy bao giờ, ra bưu điện gọi điện về nhà: “Mẹ ơi, Trung thu năm nay mẹ đừng mua bánh ở nhà nữa, để con mua bánh Hà Nội mang về”. Mấy cô nhân viên bưu điện nghe thấy cười tủm tỉm, đúng kiểu “Hà Nội có bánh mì ngon”.

Nhưng than ôi, bánh trung thu không hề rẻ, không phải là thứ quà sinh viên năm nhất đủ tiền mua để “mang Hà Nội về quê”. Cho nên tôi cứ ngửi mãi, ngắm mãi để về kể cho đàn em ở nhà. Đây là bánh cá chép, bánh đàn heo nhé, ồ có cả bánh nhân vi cá, yến sào, gà quay nhé! Cho nên mãi chỉ là “hương Hà Nội” chứ nào có được nếm “vị” đâu.

Không phải là sinh viên ngày đó đói đến mức phải ngửi bánh cầm lòng. Mà là nỗi nhớ nhà làm nao lòng những đứa trẻ đến thủ đô theo học. Từ khi đặt chân đến Hà Nội, thấy cái gì cũng đắt đỏ quá, luôn nghĩ ở nhà phải dành dụm tiền lắm mới cho mình được đi học ở thành phố. Tôi đã có một suy nghĩ ngây ngô như thế này: “Hẳn Trung thu năm nay bố mẹ phải mua bánh ít thôi để dành tiền cho tôi nộp tiền nhà trọ tháng sau”.

Cuộc sống ở quê còn nghèo nàn, lạc hậu nên cứ nghĩ cái gì ở thành phố là thượng hạng lắm. Sau rồi lớn hơn, suy nghĩ toàn diện hơn, tôi mới nhận ra Hà Nội cũng chỉ bình dị như bao nơi khác. Và món bánh trung thu thơm lừng mà tôi từng cho là đắt tiền, thật ra không phải là món gì quá xa xỉ. Đó chỉ là một mùi hương thân quen mang nhiều kỷ niệm như dòng nỗi nhớ từ Hà Nội về tận quê nhà trong mỗi dịp tết đoàn viên.

Sau ra trường, tôi ít khi ra thăm Hà Nội. Thành phố nay đã khác xưa nhiều lắm, các nhãn hiệu bánh trung thu cũng cao cấp hơn nhiều. Không rõ xưởng bánh ngõ 91 trường tôi có còn tỏa hương mỗi chiều át cả mùi hoa sữa? Nhớ một lần tôi chờ xe khách ở bến Giáp Bát, thấy một bác gái nhà tận Xuân Đỉnh, bắt xe buýt ra hẳn Bến xe Giáp Bát mua mấy chục chiếc bánh mì về để “hôm nay cả nhà lớn bé về, bác làm sốt vang ăn với bánh mì”.

Có những mùi hương mãi mãi thuộc về một nơi nào đó, không liên quan đến khoảng cách địa lý, mà là ở trong tim ta. Thủ đô chẳng biết còn đọng lại trong tim tôi bao nhiêu phần mĩ vị, nhưng mùi bánh trung thu năm nào thì chẳng hương vị cao sang nào thay thế được.



 

 



Theo Nguyễn Thị Mai (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Phương án sắp xếp cơ quan báo chí thuộc Chính phủ và bộ, ngành

Phương án sắp xếp cơ quan báo chí thuộc Chính phủ và bộ, ngành

Quán triệt nội dung định hướng sắp xếp, tinh gọn tổ chức bộ máy của Chính phủ theo yêu cầu của Ban Chỉ đạo Trung ương về tổng kết việc thực hiện Nghị quyết số 18-NQ/TW và của Bộ Chính trị, Ban Chỉ đạo của Chính phủ về tổng kết việc thực hiện Nghị quyết số 18-NQ/TW đã xây dựng phương án sắp xếp, tinh gọn tổ chức bộ máy của Chính phủ, trong đó có các cơ quan báo chí thuộc Chính phủ.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Tranh minh họa (nguồn internet).

Thơ Đại Dương: Kính rượu thầy giáo cũ

(GLO)- Bài thơ "Kính rượu thầy giáo cũ" của tác giả Đại Dương chứa đựng nhiều tình cảm và lòng tri ân sâu sắc. Mỗi câu thơ là hình ảnh rất chân thật về một thời gian khó cắp sách đến trường, về những hy sinh thầm lặng của thầy giáo và cả sự khắc khoải, trăn trở của người học trò đã trưởng thành...

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.