Hơn ánh trăng rằm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Nó ngồi trên bức tường đá thấp, nhìn xuống sân trường, nơi đang râm ran tiếng cười, rộn rã loa đài; những bóng áo xanh đang tất bật căng phông bạt, kê bàn ghế. Chiều tối, ở dưới ấy sẽ tổ chức tặng quà Trung thu- nó náo nức nghĩ.

Trên đầu, mặt trời vẫn rải những chùm nắng vàng như rót mật. Vài đốm nắng nhảy nhót trên tán cau, rọi vào cổ nó nong nóng, nhồn nhột. Xa xa, dãy Vắc Ngọc Lúi vàng rực lên dưới ráng chiều.

Nắng như thế này thì bao giờ mới đến lúc được nhận quà Trung thu nhỉ. Có tiếng càu nhàu ở phía sau. Không cần quay lại, nó cũng biết là của đứa em gái.

Mấy hôm nay em nó đang đắc ý vì được chọn xuống trường nhận quà Trung thu. Do dịch bệnh Covid-19, nhà trường không thể tổ chức tập trung cho tất cả học sinh được, nên mỗi lớp chỉ chọn mấy em đại diện, cùng học sinh nghèo, học sinh khuyết tật.

Làm gì mà mày cứ nói miết vậy- nó càu nhàu, mắt vẫn dõi xuống sân trường. Nếu chân không đau, hẳn giờ này nó đang ở dưới đó tham gia kê bàn ghế với mấy anh chị đoàn viên rồi. Hôm qua trèo hái cau, nó nhảy xuống khi còn hơi cao, nên đau chân. Bác sĩ Thắm ở trạm y tế xã nói bị bong gân.

Anh cũng muốn, vậy mà còn giả bộ. Em nghe nói được tặng bánh Trung thu, rồi đèn lồng nữa. Em sẽ không cho anh đâu. Tha hồ thèm nhé- đứa em giơ bàn tay ra đếm, giọng đầy “khiêu khích”.

Nó cười: Anh lớp 9 rồi. Lớp 9 đấy, nghe chưa, tức là lớn rồi, nên không còn thèm bánh Trung thu, không còn mê mấy thứ đồ chơi xanh đỏ nữa, nghe chưa.

Nhưng rồi nó lại giật mình. Có thật vậy không? Nếu thật, sao cái đầu mình lại đòi ra đây ngồi từ nãy, cứ ngóng xuống sân trường, cứ mong ông mặt trời nhanh xuống núi.

Nếu thật, sao cái chân cứ ngứa ngáy muốn chạy xuống dưới kia, nơi đang rộn ràng tiếng nói cười, nơi có những thùng, những hộp, mà nó biết đựng trong đó sự ngọt ngào và đẹp đẽ?

 

Bồi hồi nhớ lại hình ảnh Tết Trung thu năm ngoái. Ảnh minh họa
Bồi hồi nhớ lại hình ảnh Tết Trung thu năm ngoái. Ảnh minh họa


Nó không nhớ lần đầu tiên được “ăn Tết Trung thu” là khi nào, năm học lớp 3, hay lớp 4? Chỉ nhớ rằng, đó là lần đầu tiên nó biết, ngoài những lễ hội của làng, còn có một cái tết gọi là Trung thu, khi trẻ em được thỏa thích vui chơi với bao nhiều là đồ chơi và bánh ngọt. Ngay cả những người già, thường ngồi hút thuốc đầu hồi, nhớ rất nhiều chuyện xưa cũng chưa bao giờ kể về cái tết ấy.

Nó cũng không nhớ được tặng cái đèn ông sao đầu tiên, được ăn bánh Trung thu đầu tiên vào lúc nào, nhưng lại nhớ rất kỹ hương vị của nó. Lấp lánh, mềm mại và lạ lẫm là cảm giác của nó về miếng bánh. Nó nhấm từng tý một, nâng niu cái vị béo, ngọt, bùi, thơm, mềm đang tan dần, đang trôi dần xuống cổ, vừa ăn vừa lo miếng bánh hết mất…

Nắng đang dịu dần. Đứa em đã chạy biến đi từ lúc nào. Những thùng quà to tướng đã được xếp thành dãy dài sau tấm phông dán chữ Vui Tết Trung thu đầy màu sắc. Nghe nói, chương trình Tết Trung thu này do nhà trường phối hợp với các anh chị đoàn viên từ trên tỉnh vào tổ chức. Quà bánh, đồ chơi nhiều lắm. Chỉ tiếc không có múa lân.

Ờ, múa lân... Nhắc đến lân, tay chân nó lại ngứa ngáy, tai nó lại vang lên tiếng trống cắc tùng. Giá như giờ được đội cái đầu lân lên, múa may, nhào lộn theo tiếng trống thì hay biết mấy. Cũng vì Covid-19 cả- nó nhớ lại lời thầy giáo Hiền, chủ nhiệm lớp, người đã hướng dẫn nó và các bạn làm đầu lân, đánh trống và các điệu múa lân vào Trung thu năm ngoái.

Trung thu năm ngoái, lần đầu tiên trường nó tổ chức múa lân “cây nhà lá vườn”. Thầy Hiền lặn lội xuống phố mua trống, và nguyên vật liệu cần thiết, sau đó thầy trò hì hụi cả tuần để uốn khung, dán giấy màu, dán râu, kẻ mắt…, làm nên cái đầu lân. Rồi cả tuần tự tập các động tác múa theo trí nhớ của thầy và những gì tụi nó thấy trên tivi.

Thấy nó nhanh trí, sáng tạo, có sức khỏe nên thầy Hiền giao cho nó làm đầu lân. Tập được ít ngày, thầy khen nó “múa đẹp không kém gì lân phố”. Biết là thầy động viên, nhưng nó vẫn khoái, lâng lâng mất mấy ngày.

Chiều chiều, sau buổi học, tiếng trống cắc tùng lăn xa, lăn xa theo gió núi, chen cùng tiếng mõ trâu lốc cốc, tiếng giã gạo thong dong, khiến người dân tò mò. Một nói mười, mười nói trăm, chỉ ít hôm là người dân mấy làng gần trường đã biết Trung thu năm nay có múa lân. Các mẹ, các chị còn đem dưa rẫy, đem mía, khoai ra “khao” đội múa lân, để có sức mà tập.          

Đêm rằm, những ngả đường từ các làng dẫn về trường sáng rực ánh đuốc, đèn pin và đèn ông sao. Tiếng trống lân náo nức giục giã mọi người nhanh chân bước. Sau màn múa lân nhận được những tràng pháo tay vang dội, nó vinh dự được cùng các thầy, cô giáo và các anh chị đoàn viên của xã đi phát đồ chơi, bánh kẹo cho các em nhỏ hơn.

Líu à, vào nhà đi. Tiếng mẹ gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Vịn vào thân cau, nó đứng dậy, tiếc nuối nhìn xuống sân trường. Không được tập trung hết học sinh, kể cũng giảm sự náo nức, rộn rã thật. Ấy là chưa kể thiếu tiếng trống lân…

Nhưng có sao đâu. Đêm nay, núi rừng vẫn thấm đẫm ánh trăng rằm. Và nó, em nó, cùng bao trẻ em khác, vẫn hớn hở đón Tết Trung thu; vẫn được nhận những món quà mang sự ngọt ngào và đẹp đẽ.

Bởi được gửi tới từ tấm lòng thơm thảo của bao người, nên những món quà ấy còn lung linh hơn cả ánh trăng rằm!

 

Theo HỒNG LAM (baokontum)

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.