Đừng than đời vô vị

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Thảng hoặc, lướt mạng xã hội thấy một số bạn trẻ thường than buồn chán, than đời sao vô vị quá. Trước kia, tôi cũng vài lần rơi vào trạng thái tương tự, nhưng khi đối mặt với một thử thách thật sự, tôi đã tự nhủ với mình rằng: Cuộc sống này đẹp lắm, vấn đề là ta có lắng lòng để cảm nhận hay không. 
Cách đây vài năm, sau đợt cắt bỏ amidan, tôi rơi vào trạng thái vô vị, đúng theo nghĩa đen. Sau phẫu thuật, tôi gần như không còn cảm nhận được vị thức ăn, chỉ mang máng vị mặn. Mọi thức món đều nhạt nhẽo, vô vị, kể cả những món tôi từng rất yêu thích. Không những sút mất mấy ký, tôi khủng hoảng thật sự.
Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu? Bác sĩ điều trị chỉ biết lắc đầu chứ không thể đưa ra được câu trả lời chính xác. Sau đó, tôi đành chấp nhận thực tế và chỉ còn cách ăn cầm chừng để đảm bảo sức khỏe. Đến khi ấy tôi mới thật sự hiểu ra rằng sự vô vị đáng sợ đến mức nào. Sau gần 2 năm, tôi đã dần dần lấy lại trọn vẹn vị giác của mình trước kia.
Đôi khi, cần có thử thách đủ lớn để ta nhận ra một sự thật: Sự vô vị trong tâm trí đôi lúc vẫn tìm tới ta, nhưng cuối cùng chỉ là phù phiếm nếu biết rằng cuộc sống xung quanh đẹp lắm, phong phú lắm. Và hạnh phúc đến mỗi ngày, quanh đây mà nhiều khi ta hờ hững. Sáng ra, bàng hoàng nghe tin một người quen nào đó đã ra đi mãi mãi sau một giấc ngủ, lẽ nào ta không thấy mình may mắn vì vẫn có một cơ thể khỏe mạnh, tâm trí minh mẫn để có thêm 1 ngày vui sống, 1 ngày làm việc, 1 ngày gặp gỡ bạn bè?
Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
Thi thoảng nhìn lại, dù cuộc sống còn bao điều không như ý nhưng ta vẫn thấy mình quá đủ đầy so với bao hoàn cảnh đáng thương, chịu nhiều thử thách nghiệt ngã của số phận. Gần đây nhất, nhìn những bệnh nhân Covid-19 giành giật với thần chết từng chút oxy một, ta càng biết trân quý hơi thở của mình. Thường ngày, ta nào có để tâm đến hơi thở, ta nghĩ đó là điều hiển nhiên, mặc định. Chỉ khi gặp những cảnh ngộ bị đẩy đến tận cùng ranh giới mong manh sống-chết, ta mới hiểu hơi thở là vô giá. 
Những bài học lần lượt đến khiến ta ngày càng dễ dàng hài lòng với cuộc sống. Có một câu chuyện khá hay như sau về “định mức hạnh phúc”: Một con voi trưởng thành mỗi ngày phải ăn 150 kg cỏ mới đủ no. Một con thỏ trưởng thành thì ăn khoảng 0,15 kg đã thấy ổn. Một hôm, thỏ lướt Facebook, xem ảnh của voi chụp bữa ăn của mình, thỏ choáng váng lắm. Tự nhiên, thỏ thấy bữa ăn của mình thật xoàng xĩnh, cuộc sống của mình thật kém cỏi. Thỏ không còn thấy vui nữa, chỉ mơ có ngày được ăn bữa ăn như của voi.
Voi thực ra cũng không sướng như thỏ nghĩ. Bữa ăn của nó đúng là hoành tráng thật, nhưng chỉ cần hôm nào đó ăn ít hơn 150 kg cỏ thì chắc chắn là đói. Vậy nên, nếu có một thảm họa nào đó như hạn hán, cỏ không còn nhiều thì voi mới là con dễ chết vì đói chứ không phải thỏ. Bữa ăn của thỏ và voi có thể khác nhau đến cả ngàn lần, nhưng cảm giác no và đói của cả hai đều giống nhau. Cảm giác hạnh phúc của chúng ta cũng vậy, nhưng ai cũng có một “định mức hạnh phúc” riêng, phù hợp với hoàn cảnh, điều kiện sống của mình. Khi sống đúng với định mức ấy, ta sẽ dễ dàng tìm được hạnh phúc. 
Một hôm nào đó chợt cảm thấy cuộc sống vô vị, tôi sẽ nghĩ đến bữa ăn mới đây và thầm vui mừng vì bản thân vẫn còn được cảm nhận đầy đủ mùi vị của nó. Hiểu rõ “định mức hạnh phúc” của mình và luôn biết ơn mọi thứ mình đang có, với ta mỗi ngày đều đáng sống.
PHƯƠNG DUYÊN

Có thể bạn quan tâm

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

(GLO)- Hình ảnh đầy luyến nhớ ấy đã lưu dấu vĩnh viễn trong ký ức một thi sĩ từng có phần đời sống và viết ở Pleiku-nhà thơ Lê Nhược Thủy. Để rồi, những gì đẹp đẽ nhất về phố núi, về Gia Lai được ông gom lại tròn đầy trong tập thơ “Mắt núi” vừa xuất bản.

Về một giấc mơ

Thơ Đào An Duyên: Về một giấc mơ

(GLO)- Bài thơ Về một giấc mơ của Đào An Duyên là hành trình khám phá chiều sâu của thời gian và ký ức qua âm thanh. Mỗi tiếng gõ cất lên như xuyên qua lớp rêu phong thời gian, mở ra cả một chân trời những giá trị xưa cũ, khiến con người lắng lại giữa dòng chảy hiện đại mà suy tư về nguồn cội.

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.