Đừng than đời vô vị

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Thảng hoặc, lướt mạng xã hội thấy một số bạn trẻ thường than buồn chán, than đời sao vô vị quá. Trước kia, tôi cũng vài lần rơi vào trạng thái tương tự, nhưng khi đối mặt với một thử thách thật sự, tôi đã tự nhủ với mình rằng: Cuộc sống này đẹp lắm, vấn đề là ta có lắng lòng để cảm nhận hay không. 
Cách đây vài năm, sau đợt cắt bỏ amidan, tôi rơi vào trạng thái vô vị, đúng theo nghĩa đen. Sau phẫu thuật, tôi gần như không còn cảm nhận được vị thức ăn, chỉ mang máng vị mặn. Mọi thức món đều nhạt nhẽo, vô vị, kể cả những món tôi từng rất yêu thích. Không những sút mất mấy ký, tôi khủng hoảng thật sự.
Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu? Bác sĩ điều trị chỉ biết lắc đầu chứ không thể đưa ra được câu trả lời chính xác. Sau đó, tôi đành chấp nhận thực tế và chỉ còn cách ăn cầm chừng để đảm bảo sức khỏe. Đến khi ấy tôi mới thật sự hiểu ra rằng sự vô vị đáng sợ đến mức nào. Sau gần 2 năm, tôi đã dần dần lấy lại trọn vẹn vị giác của mình trước kia.
Đôi khi, cần có thử thách đủ lớn để ta nhận ra một sự thật: Sự vô vị trong tâm trí đôi lúc vẫn tìm tới ta, nhưng cuối cùng chỉ là phù phiếm nếu biết rằng cuộc sống xung quanh đẹp lắm, phong phú lắm. Và hạnh phúc đến mỗi ngày, quanh đây mà nhiều khi ta hờ hững. Sáng ra, bàng hoàng nghe tin một người quen nào đó đã ra đi mãi mãi sau một giấc ngủ, lẽ nào ta không thấy mình may mắn vì vẫn có một cơ thể khỏe mạnh, tâm trí minh mẫn để có thêm 1 ngày vui sống, 1 ngày làm việc, 1 ngày gặp gỡ bạn bè?
Ảnh minh họa: Internet
Ảnh minh họa: Internet
Thi thoảng nhìn lại, dù cuộc sống còn bao điều không như ý nhưng ta vẫn thấy mình quá đủ đầy so với bao hoàn cảnh đáng thương, chịu nhiều thử thách nghiệt ngã của số phận. Gần đây nhất, nhìn những bệnh nhân Covid-19 giành giật với thần chết từng chút oxy một, ta càng biết trân quý hơi thở của mình. Thường ngày, ta nào có để tâm đến hơi thở, ta nghĩ đó là điều hiển nhiên, mặc định. Chỉ khi gặp những cảnh ngộ bị đẩy đến tận cùng ranh giới mong manh sống-chết, ta mới hiểu hơi thở là vô giá. 
Những bài học lần lượt đến khiến ta ngày càng dễ dàng hài lòng với cuộc sống. Có một câu chuyện khá hay như sau về “định mức hạnh phúc”: Một con voi trưởng thành mỗi ngày phải ăn 150 kg cỏ mới đủ no. Một con thỏ trưởng thành thì ăn khoảng 0,15 kg đã thấy ổn. Một hôm, thỏ lướt Facebook, xem ảnh của voi chụp bữa ăn của mình, thỏ choáng váng lắm. Tự nhiên, thỏ thấy bữa ăn của mình thật xoàng xĩnh, cuộc sống của mình thật kém cỏi. Thỏ không còn thấy vui nữa, chỉ mơ có ngày được ăn bữa ăn như của voi.
Voi thực ra cũng không sướng như thỏ nghĩ. Bữa ăn của nó đúng là hoành tráng thật, nhưng chỉ cần hôm nào đó ăn ít hơn 150 kg cỏ thì chắc chắn là đói. Vậy nên, nếu có một thảm họa nào đó như hạn hán, cỏ không còn nhiều thì voi mới là con dễ chết vì đói chứ không phải thỏ. Bữa ăn của thỏ và voi có thể khác nhau đến cả ngàn lần, nhưng cảm giác no và đói của cả hai đều giống nhau. Cảm giác hạnh phúc của chúng ta cũng vậy, nhưng ai cũng có một “định mức hạnh phúc” riêng, phù hợp với hoàn cảnh, điều kiện sống của mình. Khi sống đúng với định mức ấy, ta sẽ dễ dàng tìm được hạnh phúc. 
Một hôm nào đó chợt cảm thấy cuộc sống vô vị, tôi sẽ nghĩ đến bữa ăn mới đây và thầm vui mừng vì bản thân vẫn còn được cảm nhận đầy đủ mùi vị của nó. Hiểu rõ “định mức hạnh phúc” của mình và luôn biết ơn mọi thứ mình đang có, với ta mỗi ngày đều đáng sống.
PHƯƠNG DUYÊN

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Các nghệ nhân xã Glar (huyện Đak Đoa) chụp ảnh lưu niệm trước tác phẩm “Nét Tây Nguyên”. Ảnh: N.A.M

“Nét Tây Nguyên”

(GLO)- Tại Ngày hội Di sản văn hóa năm 2024 vừa diễn ra ở khu vực Bảo tàng tỉnh Gia Lai, tác phẩm “Nét Tây Nguyên” gồm 1 cụm 5 trụ gỗ của nhà điêu khắc Nguyễn Nam-Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh đã tạo nên điểm nhấn, một nét Tây Nguyên riêng có giữa lòng phố núi.

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.