Đọc "Những làng ma tôi đã đi qua" của Chử Anh Đào

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Làng ma là một cách nói về sự sống. Người Tây Nguyên quan niệm chết chưa phải là hết, mà là một sự thay đổi trạng thái tồn tại, họ chỉ không quây quần hàng ngày bên mái nhà sàn, bên ngôi làng thân thuộc nữa mà an nghỉ ở một nơi riêng, thường là đầu làng hoặc cuối làng, tức là rìa làng, vẫn gần gụi thân thuộc lắm. Hàng ngày, người sống vẫn ra đấy, mang thức ăn cho họ, người trong nhà ăn sao ở đây ăn thế. Họ trò chuyện với nhau, tâm sự với nhau, kể với nhau chuyện xảy ra ngày hôm nay trong làng, trong nhà.
Phải đến khi Pơ thi (bỏ mả) thì những câu chuyện rủ rỉ hàng ngày kia mới hết, mới chính thức mỗi người mỗi ngả, vì điều kiện sống, vì tập tục, cái nhớ cái thương, sự cách biệt âm dương từ nay mới xuất hiện. Nhưng, vẫn chưa hết, vì người sống đẽo những pho tượng mồ rất đẹp gửi cho người chết. Những tượng mồ chính là được người sống “cử” đi theo để hầu hạ, để bầu bạn, để vui cùng người chết...
 Ảnh: Minh Huệ
Ảnh: Minh Huệ
Làng ma, vì thế nó... ấm cúng.
Không dễ gì và cũng không phải ai cũng “đọc” được điều ấy.
Chử Anh Đào, bằng vốn sống hơn 40 năm gắn bó với Gia Lai đã “đọc” được rất rõ điều ấy. Và hơn hết, anh chuyển tải sự “đọc” kỳ khu, kỹ lưỡng và đầy cảm xúc của mình vào những trang sách.
Cuốn “Những làng ma tôi đã đi qua” của anh ra đời cũng lạ.
Là người viết, ai cũng muốn tác phẩm của mình được “ra tấm ra món”, tức là được tập hợp sang trọng trong những trang sách, có gáy, có bìa. Trước đấy, các bài viết của anh được in lẻ trên các báo. Như là một thử thách, một cách tiếp cận với bạn đọc để “nghe ngóng” sự phản hồi và bản thân mình cũng có độ lùi nhất định để xác định hình hài “đứa con” của mình. Chử Anh Đào là người kỹ tính. Anh đang tự tập hợp, đang nghe ngóng, đang đón chờ phản hồi... thì biết mình bị trọng bệnh. Điều quý là anh điềm tĩnh và bình thản đón nhận. Không buông xuôi, không hốt hoảng, anh nhận tin trong sự thấu hiểu mệnh trời và cả mệnh... mình. Bạn bè vẫn thấy anh ngồi cà phê gốc nhãn, tức quán cà phê anh thường ngồi đấy với một… chai bia Sài Gòn. Và những con chữ vẫn tuôn từ đấy. Rồi một số bạn bè anh ở Hà Nội bèn nảy ra một sáng kiến là tập hợp những thứ mà anh đang còn lưỡng lự, đang còn ngắm nghía kia, in thành một tập. Và “Những làng ma tôi đã đi qua” được ra đời. Nó được chuyển về Pleiku khi anh đang xạ trị ở Sài Gòn, phải cả tuần sau anh mới được nhìn mặt đứa con tinh thần của mình.
Những làng ma nhưng lại không nói chuyện... ma. Nó là hành trình của người sống đi tìm cái đẹp, là những chiêm nghiệm, là ký ức là tương lai, là nỗi đau là hạnh phúc, là cái thường nhật và cả cái phi thường, là những xốn xang và những bình lặng, là những mất còn hơn thiệt thắng thua, là những vĩnh hằng nhưng đầy khoảnh khắc, là ngày mai trong vệt nắng chiều nay...
Và thực sự thì thế này, nghe tên tập sách cứ tưởng tác giả chỉ viết về những vấn đề của Tây Nguyên bản địa, với đời sống của người Jrai, Bahnar, về những bí ẩn Tây nguyên, những mịt mù với những phát lộ Tây Nguyên. Hóa ra không phải thế. Với tác giả, toàn bộ đời sống mà anh đã đi qua, đã chứng kiến, đã sống, đã khổ đau hạnh phúc với nó, đã vì nó mà tồn tại... là một ngôi làng. Tác giả quy đồng tất cả thành một ngôi làng. Tại sao lại không kia chứ. Mỗi người có một vùng ký ức, vùng tồn tại của mình. Chử Anh Đào cũng thế, anh quy tất cả những vùng ấy thành... làng. Xuất thân từ đất tổ và cổ (Phú Thọ), anh đã chọn Gia Lai để sống và trưởng thành. Và toàn bộ không gian, thời gian cả ảo và thật ấy của anh được anh quy thành... làng. Không khó để nhận ra ý đồ nghệ thuật khi anh đặt tên cho cuốn sách của mình như thế. Có những mảng về Tây Nguyên như: “Chị Pem”, “Chư Mố”, “Ký ức Nú Vai”, “Nhà rông văn hóa và nhà rông”, “Những làng ma tôi đã đi qua”, “Pơ Tó”, “Họ và tên của người Jrai”... Nhưng cũng có ký ức: “Tôi, một giây đời đã nhỏ xuống Pleiku”, “Chư Prông còn đó bạn tôi nằm”, “Mái trường xưa”... cùng những chiêm nghiệm về cuộc đời, về hiện tại của chính tác giả: “Đôi bờ”, “Xóm đạo thuở ấy”, “Mỹ học địa danh”, “Người bán hàng Tết”... Những mảnh, những dãy, chuỗi, những quầng sáng tâm thức được tác giả bóc tách, trải ra, như một cách biết ơn cuộc đời và cũng như một cách thể hiện tâm thức của mình với bạn đọc...
Trên hết là một thái độ sống hết sức đáng quý, lạc quan mà chừng mực, suy nghĩ mà tươi tắn, vì thế cuốn sách tưởng chỉ có “làng ma” nhưng ta đã gặp một thế giới mà ở đó có những khoảnh khắc trở thành bất tử...
Văn Công Hùng

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Các nghệ nhân xã Glar (huyện Đak Đoa) chụp ảnh lưu niệm trước tác phẩm “Nét Tây Nguyên”. Ảnh: N.A.M

“Nét Tây Nguyên”

(GLO)- Tại Ngày hội Di sản văn hóa năm 2024 vừa diễn ra ở khu vực Bảo tàng tỉnh Gia Lai, tác phẩm “Nét Tây Nguyên” gồm 1 cụm 5 trụ gỗ của nhà điêu khắc Nguyễn Nam-Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh đã tạo nên điểm nhấn, một nét Tây Nguyên riêng có giữa lòng phố núi.

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.