Cù lao triệu phú

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Bãi đất mang tên Bắc Phước, một cù lao lẻ loi giữa bốn bề sông nước Thạch Hãn (Quảng Trị), từng bị ám ảnh về sự nghèo khó suốt bao đời người, vậy mà theo thời gian bây giờ đã thành cù lao... triệu phú.
 
Cù lao Bắc Phước nhìn từ trên cầu. ẢNH: NGUYỄN PHÚC
Vài chục năm trước, nhắc tới cù lao Bắc Phước (thuộc xã Triệu Phước, H.Triệu Phong, Quảng Trị), người dân địa phương nghĩ ngay đến chữ “nghèo”. Cũng dễ hiểu, vì ngày đó chưa có cầu bắc qua, chưa có nước sạch, tóm lại là chưa có... rất nhiều thứ, mỗi chuyện khổ cực thì nhà nào cũng có. Cuộc sống ngột ngạt đến nỗi, sau năm 1975, rất nhiều gia đình Bắc Phước đã phải khăn gói tha hương, lên tận vùng biên Lao Bảo (Quảng Trị) khai hoang, làm kinh tế mới.
Cứ tưởng vùng đất khắc nghiệt ấy phải muôn đời biệt lập. Nào ngờ...
Cổng làng thời... thịnh vượng
"Khác với ngày xưa, Bắc Phước bây giờ cái gì cũng có, không thua chi người thành phố. Bắc Phước còn có thứ mà dân thành phố thèm muốn, ấy là sự trong lành và bình yên"
Tôi về Bắc Phước khi xứ cù lao này đã được “nối bờ” ngót nghét 9 năm. Mải miết đi và ngắm nghía làng quê Bắc Phước thanh bình, cho đến khi bắt gặp một công trình đồ sộ. Ngẩng đầu lên, trên cao có hàng chữ “Làng Duy Phiên” màu vàng chói lọi. Cổng làng đâu mới vừa hoàn thành năm ngoái, khá bề thế gồm 1 cửa chính, 2 cửa phụ và kẻ vẽ tỉ mỉ với 3 tầng mái ngói, uốn lượn rồng phượng... “Các cụ ngày xưa đã bảo rồi, muốn biết dân làng giàu hay nghèo, đời sống ra sao chỉ nhìn cổng làng là đã rõ”, một lão nông người Duy Phiên vác cuốc ngang qua không giấu sự tự tin với khách lạ. Ông bảo chính dân làng góp kinh phí xây dựng, khoảng 400 triệu đồng.
Duy Phiên chỉ là một trong 3 làng ở Bắc Phước. Hà La, Dương Xuân là tên của 2 làng còn lại. Cũng chẳng ai biết chính xác Bắc Phước có tự bao giờ, chỉ biết nơi đây từng là cù lao hoang vắng được người ở phía “bên kia bờ” qua khai phá.
Ở Hà La, Dương Xuân không có cổng làng to như Duy Phiên, và hình như người dân 3 làng ấy cũng không có ý định “đọ” nhau xem cổng làng ai to hơn. Nhưng riêng về nhà cửa bề thế thì chưa chắc Duy Phiên đã hơn. Chỉ cần dẫn tôi đi dọc đường bê tông vòng quanh cù lao, ông Trần Văn Dương, Giám đốc HTX dịch vụ nông nghiệp Dương Xuân, đã giới thiệu đủ các kiểu kiến trúc nhà cửa. Người dân Bắc Phước hầu hết đã ở nhà cấp 4 vững chãi, hoặc nhà cao tầng hiện đại và không hiếm những ngôi nhà rường gỗ, biệt thự mái Thái. “Chòi” đã là quá khứ...
Bất ngờ ông Dương dừng xe trước một ngôi nhà lớn, “khoe” một cách khiêm tốn: “Nhà tôi đó, mới xây năm kia, tròm trèm tỉ rưỡi. Nhưng con cái đi hết rồi, chỉ có hai vợ chồng già ở với nhau, quét nhà cũng... mệt”.
 
Cổng làng Duy Phiên đồ sộ
Một vụ tôm bằng 50 năm trồng lúa
Không phải tự nhiên mà đời sống người dân Bắc Phước lại đổi thay ngoạn mục như thế. Có người bảo, lý do phần nhiều là do sự đầu tư mạnh mẽ của chính quyền cho địa phương này, đó là cây cầu, đường điện, nguồn nước sạch... Cũng có người bảo, Bắc Phước đang hưởng lộc từ những “Bắc Phước kiều” từng tha phương ở vùng biên Lao Bảo, nay giàu có về xây dựng quê hương... Nhưng có một lý do nữa mà không ai có thể phủ nhận: Cuộc “đổ bộ” thành công của con tôm công nghiệp.
Bắc Phước vốn là vùng đất cửa sông. Bao quanh là hàng chục héc ta rừng ngập mặn, đất đai để canh tác không nhiều, nếu có cũng không phải là đất màu mỡ. Người Bắc Phước lâu nay chỉ theo đuổi 2 công việc chính để sinh nhai: đánh bắt cá tôm tự nhiên và trồng lúa huyết rồng. Huyết rồng, tên nghe hay nhưng chỉ là giống lúa có vỏ màu đỏ, năng suất thấp. Vậy đó, họ lo đủ ăn cũng đã trầy trật, huống hồ làm giàu...
Mãi cho đến những năm 1990 và những năm đầu của thế kỷ 21, tỉnh Quảng Trị và nhất là H.Triệu Phong đã “bật đèn xanh” cho người dân Bắc Phước thay đổi phương thức sản xuất, biến những vùng đất màu kém hiệu quả thành ao tôm. Đến bây giờ, toàn cù lao có ngót 150 hộ nuôi tôm trên diện tích hơn 100 ha. Chỉ tính riêng mỗi vụ chính trong năm có thể thu sản lượng gần 200 tấn, doanh thu khoảng 20 tỉ đồng. “Ở đây toàn hồ đất, diện tích mỗi hồ rộng lắm cũng chỉ 1 ha nên dân Bắc Phước nuôi tôm... trúng nhiều hơn trật. Nếu có lỗ cũng không nhiều, chỉ vài ba chục triệu mỗi vụ”, ông Nguyễn Văn Vui, Phó chủ tịch UBND xã Triệu Phước, kể.
Giám đốc Dương cũng là một trong 46 hộ nuôi tôm phất lên ở làng Dương Xuân. Theo nghề từ năm 2003, đến nay ông vẫn “trúng” tôm đều đặn, gần nhất vụ tôm năm ngoái thu đến 2,6 tấn, lãi ròng 260 triệu đồng. “Tôi từng làm một phép tính nhẩm rằng, trước đây khi trồng lúa huyết rồng trung bình chỉ đạt 70 kg/sào, thì giờ so với số tiền lãi trúng một vụ tôm xem như phải trồng lúa 50 năm mới bằng”, ông Dương nói.
 
Bắc Phước bây giờ không thiếu những ngôi nhà khang trang
Vì “phép tính” đơn giản đó, con cái ông Dương đều theo nghiệp nuôi tôm. Ngay cả con rể Nguyễn Minh Khương cũng nằm trong tốp đầu ở làng, có nhà cửa tiền tỉ. Cũng với con tôm, ông Nguyễn Phương Nam (Phó bí thư Chi bộ thôn Dương Xuân) đã có thể lo cho 4 đứa con ăn học đàng hoàng.
Khi đàn cò tìm về...
Khác với ngày xưa, Bắc Phước bây giờ cái gì cũng có, không thua chi người thành phố. Bắc Phước còn có thứ mà dân thành phố thèm muốn, ấy là sự trong lành và bình yên.
Người ta có lý do để ví cù lao Bắc Phước là vùng đất lành. Cá tôm vẫn quẫy ở đầm Duy Phiên và trong những khu rừng ngập mặn bao quanh cù lao. Diện tích cây bần chua cũng không ngừng mở rộng để vừa giữ phù sa, vừa trở thành môi trường trú ngụ, sinh sôi nảy nở của các loài hải sản. Không ít người Bắc Phước bây giờ dù giàu có nhưng vẫn đi thả lưới, vẫn đi trồng lúa huyết rồng... nhưng chỉ để ăn chứ không bán. Với họ, đó như là một thú vui, để được gần với thiên nhiên, thưởng thức những sản vật quê hương hơn là để mưu sinh. “Nếu có ngày phải xa nơi này, chắc tôi sẽ rất nhớ rất nhiều thứ. Nhiều khi chỉ giản đơn như việc hằng đêm bắc ghế ra sông hóng gió thôi, nhưng không phải nơi nào cũng có”, ông Nguyễn Phương Nam nói mơ màng.
Thật lạ, có thêm loài sinh vật khác đang tìm về Bắc Phước ngày càng nhiều dẫu chẳng có ai nuôi. Đó là cò. Đã trở thành thói quen, khi hoàng hôn buông xuống, đàn cò bay về phía rừng ngập mặn cù lao này để nghỉ ngơi sau một ngày kiếm ăn. Hẳn ai cũng biết, cò chỉ bay về phía đất lành!
Nguyễn Phúc (Thanh Niên)

Có thể bạn quan tâm

Chuyện thường ngày của người lính tình nguyện ở Đức Cơ

Chuyện thường ngày của người lính tình nguyện Võ Văn Sung

(GLO)- Vừa đi phiên dịch cho các đồng chí lãnh đạo tỉnh về lại gặp đoàn cựu chiến binh có nguyện vọng đi thăm chiến trường xưa, không cách nào từ chối, anh Võ Văn Sung-Phó Chủ tịch Hội Hữu nghị tỉnh Gia Lai lại khăn gói lên đường vừa làm hướng dẫn viên vừa kiêm phiên dịch cho các đồng đội cũ.

Các dự án triển khai dang dở, kéo dài (trong ảnh là đoạn đường cụt giữa TP. Gia Nghĩa do vướng mặt bằng) làm lãng phí nguồn lực đầu tư công

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 4: Gia Lai ngày ấy, bây giờ...

(GLO)- Sau ngày giải phóng năm 1975, Đảng bộ, chính quyền và Nhân dân các dân tộc tỉnh Gia Lai đã cùng chung sức, kiến thiết lại quê hương từ đống hoang tàn của chiến tranh. Đến nay Gia Lai đã vươn mình phát triển mạnh mẽ, từ đô thị đến nông thôn khoác lên mình màu áo khang trang. 

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Năm nay, cụ Nguyễn Thị Tý ở xã Quang Tiến, huyện Sóc Sơn, Hà Nội đã sống hơn trăm năm có lẻ, mà phần “lẻ” ấy lại không hề nhỏ tẹo nào. Ở tuổi 115, cụ hiện vẫn khỏe mạnh bên các con và 23 cháu, 43 chắt và 14 chút nội, ngoại…

Xanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 3

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 3: Đường 7 hồi sinh…

(GLO)- Đường 7 (nay là quốc lộ 25) từng chứng kiến cuộc rút chạy hỗn loạn của quân ngụy vào tháng 3-1975. Nửa thế kỷ trôi qua, vùng đất ấy không còn dáng dấp hoang tàn của chiến tranh mà đã khoác lên mình diện mạo mới, trù phú, màu mỡ và yên bình.

Gặp 'pháp sư' cuối cùng nặn hình nhân thế mạng trên đảo Lý Sơn

Gặp 'pháp sư' cuối cùng nặn hình nhân thế mạng trên đảo Lý Sơn

Từ bao đời nay, với người dân trên đảo Lý Sơn (tỉnh Quảng Ngãi), mỗi khi có người thân gặp nạn ngoài biển mà không tìm thấy xác, gia đình họ sẽ tìm đến “pháp sư” nhờ nặn một “hình nhân thế mạng” bằng đất sét, thực hiện nghi lễ chiêu hồn, nhập cốt rồi mang đi chôn như người quá cố.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 5: Chuyện về người chiến sĩ nhiều lần cảm tử, góp công giải phóng miền Nam

Phải hẹn rất nhiều lần, tôi mới gặp được người cựu chiến binh, Đại uý Nguyễn Đức Trọng (SN 1956, quê quán xã Long Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An, người góp công cùng đồng đội tham gia giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 4: 'Địch đánh núi Dinh thành vôi, các đồng chí sẽ thành tượng đá'

Khi ấy, có lúc nguy nan, đồng chí Phó Chính ủy Trung đoàn 812, Đại tá Nguyễn Văn Tý động viên chúng tôi: Bọn địch đánh núi Dinh thành vôi, các đồng chí sẽ thành tượng đá. Dù sống hay chết, chúng ta đều là những anh hùng của dân tộc này!.., ông Nguyễn Công Binh nhớ lại.

Về Đất Tổ nghe chuyện cây nghìn năm tuổi - Bài 2: Những đại lão mộc bên dòng sông Bứa

Về Đất Tổ nghe chuyện cây nghìn năm tuổi - Bài 2: Những đại lão mộc bên dòng sông Bứa

Đứng sừng sững bên dòng sông Bứa (đoạn qua Khu 4, xã Quang Húc, huyện Tam Nông, tỉnh Phú Thọ), cây thị cổ được công nhận cây di sản Việt Nam có tuổi đời ước tính hơn 1.100 năm vẫn xanh tươi, tỏa bóng mát. Hàng năm, “cụ” thị vẫn ra hoa trái lan tỏa mùi hương nồng nàn.