Bánh căn của mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Vào những ngày mưa gió sụt sùi, mẹ tôi thường đúc bánh xèo. Trong một lần về thăm quê, dì Ba mang tặng mẹ món quà đặc biệt: 1 bộ lò và khuôn đổ bánh căn bằng gốm Bàu Trúc! Bánh căn là bánh… gì ta? Cả nhà tôi cứ ngớ ra. Nhìn bộ khuôn thiệt đẹp nhưng bánh căn đổ kiểu nào thì đâu ai biết? Dì Ba hiểu ý, cười ngất: Dễ òm hà, để em bày… Sau một đỗi lắng nghe, mẹ cười cười rồi nói: Để mẹ đổ bánh căn đãi cả nhà! Chúng tôi ồ lên, khoái chí vỗ tay lốp bốp.
Để làm bánh căn, mẹ bảo chị tôi đem ngâm gạo từ đêm trước. Sáng vớt gạo đi xay, mẹ đổ kèm thêm chén… cơm nguội. Gì kỳ? “Cứ xay luôn đi, đừng thắc mắc”-mẹ cười bí ẩn. Gạo xay thành bột mang về, mẹ múc bột ra tô, đập thêm quả trứng gà sống trộn, đánh đều lên cho bột có màu vàng. Cứ mỗi tô bột thêm 1 quả trứng.
Lò và khuôn được mang ra. Cũng nhóm lò than cho hồng; xong đặt lên trên khuôn bánh, múc bột trong tô đổ lần lượt vào từng “lỗ chén” nhỏ trên khuôn. Chị tôi bảo: “Mẹ quên chưa thoa dầu khuôn kìa”. Mẹ lại cười: “Dì Ba nói đổ bánh căn không cần dầu”. 
Chúng tôi háo hức ngồi chờ. Nghe mùi thơm của bánh, mẹ lẹ làng giở nắp khuôn, dùng xẻng xắn nhẹ quanh rìa cho cái bánh tróc, sau đó xúc gọn từng chiếc bánh căn vàng ươm còn nghi ngút khói đặt ra mâm. Nước chấm là chén mắm pha loãng, thêm tỏi ớt và hành lá xắt nhỏ. Mẹ lấy chén đũa, gắp cái bánh căn còn nóng hổi chấm ngập vào chén nước mắm, vừa thử bánh vừa gật gù.
Vị béo bùi của bột gạo trộn trứng hòa quyện trong chiếc bánh phồng, xốp nhờ bột xay có gia thêm cơm nguội ngấm cùng vị mặn mà, cay thơm của nước mắm tạo nên cho chiếc bánh căn hương vị rất riêng. Còn nữa, mùi thơm của vỏ bánh cháy sém do không dùng dầu mỡ thoa khuôn cũng tạo nên nét độc đáo của bánh căn. Đây mới là ăn thử, mẹ bảo, nghe dì Ba bảo phải kèm với xoài sống, khế chua hoặc dưa leo thái sợi.
Ảnh minh họa: Huyền Trang
Ảnh minh họa: Huyền Trang
Tôi lớn lên, được đi nhiều nơi, có dịp thưởng thức nhiều món ăn ở những hàng quán cao cấp, trong đó có món bánh căn. “Cao cấp” thật, bởi bánh căn nơi ấy không chỉ giản đơn là bột gạo trộn trứng mà còn thêm tôm, thịt hoặc trứng cút bên trên. 
Khi ăn, gắp hai cái bánh úp mặt thành một cặp. Nước chấm, rau củ cũng đa dạng và phong phú. Vậy nhưng, kỳ lạ thay, không có bữa bánh căn nhà hàng nào tôi ăn thấy ngon bằng món bánh căn giản đơn ngày xưa của mẹ.
Bạn tôi bảo: Tại ngày xưa mình khổ nên ăn gì chẳng ngon! Cũng có phần đúng, nhưng còn một cái ngon khác mà bạn quên không tính đến là sự yêu thương khi được thưởng thức món bánh căn cận kề bên mẹ, bên lò lửa ấm ran trong khi bên ngoài gió lùa hun hút từng cơn mang cái lạnh tê người.
Y NGUYÊN

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.