An trú với đêm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Lâu lắm rồi tôi mới được thảnh thơi ngồi ngắm trăng trong đêm mùa hạ yên ả trôi. Từ khi cơ quan khuyến khích nhân viên văn phòng làm việc ở nhà, tôi có thời gian tĩnh lặng, chăm sóc và lắng nghe hơi thở chính mình. Tôi nhìn vào đêm trong veo, mịn mát và ươn ướt sương bay.
Mùa này, đêm thường xuất hiện kèm những cơn mưa quáng quàng, vội vã. Người qua phố thưa thớt đủ để kịp giữ riêng mình một chút mưa lạnh vào lòng. Đường phố vắng đến độ nghe được cả thanh âm chiếc lá non đang cựa mình. Thành phố trở nên rộng hơn và cũng lặng lẽ hơn, đủ hoài niệm để tôi nhớ buổi quảng trường xôn xao đêm văn nghệ; nhớ khu chợ đêm rộn ràng người chen vai hàng quà quán. Đẫm ướt dưới mưa là bao phận người tất tả mưu sinh bởi cuộc sống vẫn tiếp diễn và lặp lại mỗi khi đêm về. Tôi thương những bàn chân không biết nhàn du, chưa bao giờ hết thôi tất tả. Mới thấy, giá trị thật sự của cuộc đời là sự bình yên trong tâm hồn và chỉ có một tâm hồn bình yên mới mang lại cuộc sống hạnh phúc trong tim mình.
Giữa lòng thành phố yên bình này, tôi nghĩ về đêm hoài niệm, về nỗi buồn đan xen với niềm vui dịu ngọt, về những mong đợi hạnh phúc hay ước mơ mai này. Tôi không say đắm vẻ đặc quánh của đêm nhưng không có đêm sẽ không có một ngày mai tới. Vẫn luôn nuôi giữ niềm ước ao mai này sẽ ấm áp và tan hết mọi phiền ưu. Để rồi sẽ dành trọn cảm thông cho những chơm chớm buồn bã tận sâu trong thâm tâm mà không đòi hỏi nhận lại ngày nào kia sự đền đáp. Buổi đó, đêm có ràn rạt mưa bay, phố dẫu lặng im hay thầm thĩ, người có muộn phiền hay ngóng trông thì giấc ngủ cũng êm trôi, tựa như một vì sao chiếu sáng đem tin vui vừa bay ngang qua phố.      
Trong chuyển động ngược xuôi của ngày lại ẩn hiện đâu đó những đêm tâm tư, lắng lo về thời cuộc. Lo đó nhưng vẻ như không quá hoang mang như lần trước. Bán buôn ít người hơn, giãn cách hơn và người ta trao đổi cũng nhanh chóng hơn. Ai đó ở yên trong nhà, rời xa thú vui tụ họp bạn bè bên quán cà phê buổi sáng hay lai rai cùng phố ban chiều. Giữa đêm trăng tháng 8, lúc chờ anh chủ quán bán mang về, trông thấy chùm sử quân tử sà xuống ngay quán phở ngát thơm, người khách cầm lòng không đặng rút ngay điện thoại chụp bức ảnh chỉ để mang niềm thương riêng mình. Bất chợt, người khách nhìn quầng sáng phía xa thành phố, trong tiếng gió rì rào lướt qua ngọn cây và tiếng bầy sẻ nâu đập cánh trong cơn mơ như kéo cuộc sống trở lại chậm hơn, tĩnh lặng để thấy đêm sao bình yên, lòng mình cũng yên bình quá đỗi.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Ai đó từng tâm sự rằng, khi đối diện với đêm, con người rất dễ cô đơn. Tôi thì nghĩ khác. Với tôi, đêm càng khuya khoắt, lòng người càng phóng khoáng, rộng mở và thấu suốt hơn. Chúng ta yêu đời, yêu người, thiết tha tìm nguồn vui và hạnh phúc. Lúc bấy giờ, niềm cô đơn chẳng còn ngự trị nữa. Cớ sao mình không bóc tách những mảnh cô đơn ra khỏi cõi lòng trước khi mong đợi người khác đem yêu thương đến. Nghĩa là, muốn xa rời cô đơn hãy tạo điều kiện cho một trái tim đơn côi khác được gần cùng trong niềm vui bé mọn. Để rồi, lại thèm được quay về buổi đêm của phố, khắp nẻo sương giăng mắc sẽ ôm ấp, chở che mình trước bão giông cuộc đời.
Phố vẫn đang an trú bình lặng trong những ngày thưa vắng, vẫn đang trôi qua tích tắc phút giây bằng cả sự lặng lẽ lẫn tử tế; bằng cả yêu thương, đùm bọc những đứa con xa quê luôn mơ về những ngày hạ nắng tràn luênh loáng. Nơi ấy, bên bậc thềm xưa luôn có những trái tim ấm áp chờ đợi một trái tim mệt mỏi quay về. Trong mỗi gia đình, những chậu hoa nơi ban công được chăm chút hơn. Cả cây bằng lăng tím nhạt nơi mái phố, người ta bắt đầu nhận ra sắc tươi tắn, bền bỉ sức sống, dẫu đang mùa lất phất mưa bay. Bữa ăn đủ đầy thành viên trong gia đình, những đầm ấm quây quần cũng là một cách tích cực để người ta vượt qua sóng gió này.
Những nốt đêm cứ thế điềm nhiên bước qua, dưới phố vọng lại nhịp chổi xào xạc gom những bông hoa rụng ướt vì mưa về một góc, để chúng tụm lại, tận cùng, vẹn trọn với nhau lần nữa. Phố tự tình cùng đêm để lắng nghe đâu đây có người biết đủ để sống an lành. Quyển sách để lâu trên kệ nay được nâng niu đem ra cùng bầu bạn, như là một sự bù đắp tâm hồn. Rồi sớm mai thức dậy, tay người đẩy nhẹ khung cửa sổ, một cánh hồng thơm theo gió bay lên…
NGUYỄN THỊ DIỄM

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.