Trở lại Ngọc Linh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Thấy từng đám mây trắng lờ lững nối đuôi nhau che những vạt rừng xanh thẳm, tôi biết rằng mình đã đặt chân đến Ngọc Linh. Lần nào cũng vậy, cứ đến đây, trong người lại lâng lâng, say say khó tả. Say vì cung đường ngoằn ngoèo hơn 200 km. Say vì được thưởng ngoạn phong cảnh đẹp như bức tranh sơn dầu. Và cũng say vì sự bình yên dưới mỗi nóc nhà chênh vênh trên những sườn núi.

Chiếc xe cứ lăn bánh được đôi chút lại ngưng theo ý người, bởi các thành viên trong đoàn không kìm nổi trước cảnh đẹp của Ngọc Linh, phải xuống xe để chụp hình. Cũng là mây, là núi, là những con dốc cao, nhưng điểm nào cũng cuốn hút con người ta đến lạ.

Dịp này chúng tôi may mắn, khi đến Ngọc Linh vào thời điểm lúa đang chín rộ. Qua những cung đường, ai nấy như chết mê chết mệt trước vẻ đẹp rực rỡ, lộng lẫy của những thửa ruộng bậc thang. Từ trên cao nhìn xuống, lúa chín như dát vàng, trải  khắp các triển núi. Giữa cánh đồng, thi thoảng lại có một vài căn nhà đầm (nhà chòi) nằm im lìm; những người nộm được làm bằng rơm, bằng những chiếc áo cũ... để đuổi chim, chuột, vừa làm bức tranh sinh động hơn, nhưng cũng mang đến sự chân chất, bình yên của một vùng quê.

 

Ruộng bậc thang đang độ chín. Ảnh: HT
Ruộng bậc thang đang độ chín. Ảnh: HT


 Ở thành phố đang nắng nóng, vậy mà lên đây, đã khoác một chiếc áo ấm vẫn thấy se se lạnh. Bốn bên là rừng, núi, sông, suối, người dân lại không dùng thuốc trừ sâu, phân bón, thuốc diệt cỏ trong quá trình sản xuất nông nghiệp, chỉ nhiêu đó thôi, đã đủ mang đến một không khí quá đỗi trong lành rồi.

Nắng trải dài khắp các sườn núi, nhưng vẫn chưa đủ sức để xua tan những đám mây lờ lững. Trên đường làng, lâu lắm mới thấy một vài bóng người qua lại. Không hỏi han, không vội vã, không ai tò mò. Anh bạn của tôi nói rằng, ở đây, người dân vẫn thế, hiền đến nỗi khó để bắt chuyện. Thế nhưng, chỉ cần ở, mới thấy hết sự chân tình của mỗi người. “Có gì quý, bà con đều dành để đãi khách. Nhiều lần bận việc, lên muộn, bà con vẫn lặng lẽ đợi cơm. Lúc đấy mới thấy, bà con nơi đây chân thành, thật thà, đáng trân quý biết bao nhiêu” – anh bạn nói.

Ở đây, trời chợt sáng, chợt tối theo mây. Những đám mây như khói trời mới đó đã tan biến. Thay vào đó, mây đen ùn ùn kéo về. Rồi, mưa như trút nước kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ. Đã quá quen với tiết trời như thế nên người dân tự điều chỉnh công việc của mình cho thật hợp lý. Bởi thế, khi mặt trời chưa mọc, bà con đã ăn xong bữa sáng để lên rẫy. Họ tranh thủ đi làm để chiều về tránh cơn mưa sớm.

Sau cơn mưa, những con dốc thêm phần khó chinh phục. Mới 4 giờ chiều, trời như đã vào tối. Khói lam quấn quýt trên mái bếp. Làm quen nhau, người dân thật thà mời ly rượu trắng. Lần đầu gặp gỡ, nhưng sau vài câu chuyện, cảm giác như đã quen thân rồi.

Chiều ở làng cũng bình yên như thế. Hiếm hoi lắm mới thấy một người  leo trên con dốc đứng để về làng.

Cũng bởi sự bình yên ấy, anh bạn của tôi tạm chia tay Hà Nội, bám trụ lại nơi đây để làm nên những điều thật riêng. Anh cùng bà con làm việc, cùng bà con làm những video mộc mạc thể hiện vẻ đẹp vốn có của thiên nhiên, vẻ đẹp lao động ở Ngọc Linh qua 4 mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Anh biết Ngọc Linh rất đẹp nhưng lại không muốn nơi đây phát triển về du lịch. Anh vẫn biết, suy nghĩ của mình có phần ích kỉ, nhưng với anh, đó chính là cách giữ cho Ngọc Linh mãi đẹp, mãi hoang sơ và trong lành như bây giờ.

Những ngày ở Ngọc Linh trôi thật nhanh. Rời mảnh đất với đặc sản: mây, mưa và những con dốc, cả đoàn mang theo thật nhiều kỉ niệm, nhiều câu chuyện thân thương và các bức ảnh đẹp. Trong tâm khảm, ai nấy đều muốn người dân đỡ nghèo, đỡ khổ. Và cũng như anh bạn của tôi, ai nấy đều muốn cảnh vật vẫn mãi như thế, rừng xanh, mây trắng, nắng vàng, không khí trong lành, đất không vướng mùi của thuốc sâu, thuốc diệt cỏ và những hóa chất... nuôi dưỡng những gì đẹp nhất trong lòng mỗi người.

Theo Hoài Tiến (baokontum)

https://www.baokontum.com.vn/toa-soan-ban-doc/tro-lai-ngoc-linh-24587.html

 

Có thể bạn quan tâm

Xuân thêm vẹn tròn

Xuân thêm vẹn tròn

Khi sắc xuân sắp chạm ngõ mọi hiên nhà, bước chân mưu sinh của những người lao động dường như càng thêm hối hả, vội vã trên khắp phố phường. Bởi để đón mùa Tết đầm ấm hơn, họ phải vun vén, dành dụm trong ngoài để có thể đong đầy lu gạo, chắt tràn lọ mắm, thêm củ dưa hành…

Lệ Mật - làng 'cầm tinh' con rắn

Lệ Mật - làng 'cầm tinh' con rắn

Ở nước ta, không ít làng quê nuôi rắn hay chế biến thịt rắn. Nhưng với sự tích gắn với con rắn và cách chế biến các món ăn từ loài rắn thì làng Lệ Mật có nét độc đáo riêng không lẫn với bất kỳ đâu.

Bồi hồi mâm cỗ Tết xưa

Bồi hồi mâm cỗ Tết xưa

Món ăn trên mâm cỗ Tết bao giờ cũng hết sức cầu kỳ, tinh tế và chứa nhiều nội hàm sâu sắc. Nhưng cái ngon thật sự của cỗ Tết nằm ở hương vị của ký ức. Nếu chỉ cảm nhận bằng vị giác thôi thì chưa đủ…

Xuân về trên vùng “đất lửa” Đak Sơ Mei

Xuân về trên vùng “đất lửa” Đak Sơ Mei

(GLO)- Phát huy truyền thống anh hùng, lớp lớp cháu con của vùng căn cứ cách mạng Đak Sơ Mei (huyện Đak Đoa, tỉnh Gia Lai) tiếp tục đoàn kết một lòng, chung tay xây dựng quê hương. Vùng “đất lửa” Đak Sơ Mei một thời gian khó nay đã chuyển mình khởi sắc.

Tết giữa đại dương

Tết giữa đại dương

Trong khi người người, nhà nhà tất bật chuẩn bị đón Tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025 với gia đình, thì ở cảng cá Thọ Quang (TP. Đà Nẵng), các ngư dân miền Trung cũng đang tất bật chuẩn bị cho chuyến đi biển dài ngày và đón một cái Tết nữa giữa đại dương.

Thầy Nguyễn Quang Tưởng và cô RCom H’Ni (thứ 3 từ phải sang) tâm huyết với mô hình “Làng văn hóa dân tộc”. Ảnh: T.D

Người thầy làm “sống dậy” văn hóa dân tộc thiểu số trong trường học

(GLO)- Mong muốn xây dựng môi trường giáo dục đặc thù mang đậm bản sắc văn hóa các dân tộc thiểu số, năm 2023, thầy Nguyễn Quang Tưởng-Hiệu trưởng Trường THCS Dân tộc nội trú huyện Ia Grai (tỉnh Gia Lai) đã phục dựng thành công “Làng văn hóa dân tộc” trong khuôn viên trường học.

Nghề của niềm đam mê

Nghề của niềm đam mê

Ở xã Nghĩa Hiệp (Tư Nghĩa), nhiều người biết anh Mai Ngọc Trương Vinh (35 tuổi), bởi anh nổi tiếng với nghề đúc chậu hoa, cây cảnh, có hoa văn, họa tiết độc đáo.