Trở lại Ngọc Linh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Thấy từng đám mây trắng lờ lững nối đuôi nhau che những vạt rừng xanh thẳm, tôi biết rằng mình đã đặt chân đến Ngọc Linh. Lần nào cũng vậy, cứ đến đây, trong người lại lâng lâng, say say khó tả. Say vì cung đường ngoằn ngoèo hơn 200 km. Say vì được thưởng ngoạn phong cảnh đẹp như bức tranh sơn dầu. Và cũng say vì sự bình yên dưới mỗi nóc nhà chênh vênh trên những sườn núi.

Chiếc xe cứ lăn bánh được đôi chút lại ngưng theo ý người, bởi các thành viên trong đoàn không kìm nổi trước cảnh đẹp của Ngọc Linh, phải xuống xe để chụp hình. Cũng là mây, là núi, là những con dốc cao, nhưng điểm nào cũng cuốn hút con người ta đến lạ.

Dịp này chúng tôi may mắn, khi đến Ngọc Linh vào thời điểm lúa đang chín rộ. Qua những cung đường, ai nấy như chết mê chết mệt trước vẻ đẹp rực rỡ, lộng lẫy của những thửa ruộng bậc thang. Từ trên cao nhìn xuống, lúa chín như dát vàng, trải  khắp các triển núi. Giữa cánh đồng, thi thoảng lại có một vài căn nhà đầm (nhà chòi) nằm im lìm; những người nộm được làm bằng rơm, bằng những chiếc áo cũ... để đuổi chim, chuột, vừa làm bức tranh sinh động hơn, nhưng cũng mang đến sự chân chất, bình yên của một vùng quê.

 

Ruộng bậc thang đang độ chín. Ảnh: HT
Ruộng bậc thang đang độ chín. Ảnh: HT


 Ở thành phố đang nắng nóng, vậy mà lên đây, đã khoác một chiếc áo ấm vẫn thấy se se lạnh. Bốn bên là rừng, núi, sông, suối, người dân lại không dùng thuốc trừ sâu, phân bón, thuốc diệt cỏ trong quá trình sản xuất nông nghiệp, chỉ nhiêu đó thôi, đã đủ mang đến một không khí quá đỗi trong lành rồi.

Nắng trải dài khắp các sườn núi, nhưng vẫn chưa đủ sức để xua tan những đám mây lờ lững. Trên đường làng, lâu lắm mới thấy một vài bóng người qua lại. Không hỏi han, không vội vã, không ai tò mò. Anh bạn của tôi nói rằng, ở đây, người dân vẫn thế, hiền đến nỗi khó để bắt chuyện. Thế nhưng, chỉ cần ở, mới thấy hết sự chân tình của mỗi người. “Có gì quý, bà con đều dành để đãi khách. Nhiều lần bận việc, lên muộn, bà con vẫn lặng lẽ đợi cơm. Lúc đấy mới thấy, bà con nơi đây chân thành, thật thà, đáng trân quý biết bao nhiêu” – anh bạn nói.

Ở đây, trời chợt sáng, chợt tối theo mây. Những đám mây như khói trời mới đó đã tan biến. Thay vào đó, mây đen ùn ùn kéo về. Rồi, mưa như trút nước kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ. Đã quá quen với tiết trời như thế nên người dân tự điều chỉnh công việc của mình cho thật hợp lý. Bởi thế, khi mặt trời chưa mọc, bà con đã ăn xong bữa sáng để lên rẫy. Họ tranh thủ đi làm để chiều về tránh cơn mưa sớm.

Sau cơn mưa, những con dốc thêm phần khó chinh phục. Mới 4 giờ chiều, trời như đã vào tối. Khói lam quấn quýt trên mái bếp. Làm quen nhau, người dân thật thà mời ly rượu trắng. Lần đầu gặp gỡ, nhưng sau vài câu chuyện, cảm giác như đã quen thân rồi.

Chiều ở làng cũng bình yên như thế. Hiếm hoi lắm mới thấy một người  leo trên con dốc đứng để về làng.

Cũng bởi sự bình yên ấy, anh bạn của tôi tạm chia tay Hà Nội, bám trụ lại nơi đây để làm nên những điều thật riêng. Anh cùng bà con làm việc, cùng bà con làm những video mộc mạc thể hiện vẻ đẹp vốn có của thiên nhiên, vẻ đẹp lao động ở Ngọc Linh qua 4 mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Anh biết Ngọc Linh rất đẹp nhưng lại không muốn nơi đây phát triển về du lịch. Anh vẫn biết, suy nghĩ của mình có phần ích kỉ, nhưng với anh, đó chính là cách giữ cho Ngọc Linh mãi đẹp, mãi hoang sơ và trong lành như bây giờ.

Những ngày ở Ngọc Linh trôi thật nhanh. Rời mảnh đất với đặc sản: mây, mưa và những con dốc, cả đoàn mang theo thật nhiều kỉ niệm, nhiều câu chuyện thân thương và các bức ảnh đẹp. Trong tâm khảm, ai nấy đều muốn người dân đỡ nghèo, đỡ khổ. Và cũng như anh bạn của tôi, ai nấy đều muốn cảnh vật vẫn mãi như thế, rừng xanh, mây trắng, nắng vàng, không khí trong lành, đất không vướng mùi của thuốc sâu, thuốc diệt cỏ và những hóa chất... nuôi dưỡng những gì đẹp nhất trong lòng mỗi người.

Theo Hoài Tiến (baokontum)

https://www.baokontum.com.vn/toa-soan-ban-doc/tro-lai-ngoc-linh-24587.html

 

Có thể bạn quan tâm

Hào hùng một thời hoa lửa

Hào hùng một thời hoa lửa

“Trưa 2/4/1975, thanh niên sinh viên học sinh (TNSVHS) nội thành chiếm rạp hát Hòa Bình (Đà Lạt), treo lá cờ Mặt trận Giải phóng và băng rôn “Hoan hô Quân Giải phóng miền Nam” lên nóc rạp hát.

Mùa vàng dưới những rặng cây

Mùa vàng dưới những rặng cây

Những quả cây vàng ươm rụng xuống nằm lổn nhổn dưới rừng cây đã đến mùa thu hoạch. Từng đoàn người lụm cụm nhặt lấy phần hạt tinh túy nhất mang về cho chủ vườn, đưa vào các nhà máy, chế biến thành loại hạt giá trị cao cung ứng cho thị trường khắp thế giới.

Xanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ cuối

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ cuối: Vươn mình trong kỷ nguyên mới

(GLO)- 50 năm sau ngày giải phóng, được sự quan tâm của Đảng, Nhà nước cùng nỗ lực vươn lên của đồng bào các dân tộc Tây Nguyên, vùng đất “nóc nhà” của Đông Dương chuyển mình mạnh mẽ. Bước vào giai đoạn mới, vùng Tây Nguyên đang đứng trước vận hội mới, phát huy lợi thế vươn lên cùng đất nước.

Các dự án triển khai dang dở, kéo dài (trong ảnh là đoạn đường cụt giữa TP. Gia Nghĩa do vướng mặt bằng) làm lãng phí nguồn lực đầu tư công

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 4: Gia Lai ngày ấy, bây giờ...

(GLO)- Sau ngày giải phóng năm 1975, Đảng bộ, chính quyền và Nhân dân các dân tộc tỉnh Gia Lai đã cùng chung sức, kiến thiết lại quê hương từ đống hoang tàn của chiến tranh. Đến nay Gia Lai đã vươn mình phát triển mạnh mẽ, từ đô thị đến nông thôn khoác lên mình màu áo khang trang. 

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Năm nay, cụ Nguyễn Thị Tý ở xã Quang Tiến, huyện Sóc Sơn, Hà Nội đã sống hơn trăm năm có lẻ, mà phần “lẻ” ấy lại không hề nhỏ tẹo nào. Ở tuổi 115, cụ hiện vẫn khỏe mạnh bên các con và 23 cháu, 43 chắt và 14 chút nội, ngoại…

Xanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 3

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 3: Đường 7 hồi sinh…

(GLO)- Đường 7 (nay là quốc lộ 25) từng chứng kiến cuộc rút chạy hỗn loạn của quân ngụy vào tháng 3-1975. Nửa thế kỷ trôi qua, vùng đất ấy không còn dáng dấp hoang tàn của chiến tranh mà đã khoác lên mình diện mạo mới, trù phú, màu mỡ và yên bình.

Gặp 'pháp sư' cuối cùng nặn hình nhân thế mạng trên đảo Lý Sơn

Gặp 'pháp sư' cuối cùng nặn hình nhân thế mạng trên đảo Lý Sơn

Từ bao đời nay, với người dân trên đảo Lý Sơn (tỉnh Quảng Ngãi), mỗi khi có người thân gặp nạn ngoài biển mà không tìm thấy xác, gia đình họ sẽ tìm đến “pháp sư” nhờ nặn một “hình nhân thế mạng” bằng đất sét, thực hiện nghi lễ chiêu hồn, nhập cốt rồi mang đi chôn như người quá cố.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 5: Chuyện về người chiến sĩ nhiều lần cảm tử, góp công giải phóng miền Nam

Phải hẹn rất nhiều lần, tôi mới gặp được người cựu chiến binh, Đại uý Nguyễn Đức Trọng (SN 1956, quê quán xã Long Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An, người góp công cùng đồng đội tham gia giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 4: 'Địch đánh núi Dinh thành vôi, các đồng chí sẽ thành tượng đá'

Khi ấy, có lúc nguy nan, đồng chí Phó Chính ủy Trung đoàn 812, Đại tá Nguyễn Văn Tý động viên chúng tôi: Bọn địch đánh núi Dinh thành vôi, các đồng chí sẽ thành tượng đá. Dù sống hay chết, chúng ta đều là những anh hùng của dân tộc này!.., ông Nguyễn Công Binh nhớ lại.